Tin cùng kênh Khác
soskhanh đã gửi
- 1Hay
Ngoài mì thanh long, trên thị trường còn có bánh tráng, tương ớt, bánh trung thu làm từ thanh long
Nhìn bánh dứa, bánh hành Đài Loan mà ham
Copyright © 2008-2015 Công ty Cổ phần VCCorp - Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Bà Nguyễn Bích Minh
Hotline: (84)-4-73095555 (ext: 62173) - Email: info@vccorp.vn
Địa chỉ: Tầng 17,19,20,21 Toà nhà Center Building - Hapulico Complex, Số 1 Nguyễn Huy Tưởng, Thanh Xuân, Hà Nội
Giấy phép thiết lập mạng xã hội trên mạng số: 278/GP-BTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 14 tháng 6 năm 2017
Bố mẹ của em vừa đáng thương vừa đáng trách, giờ không ai đau được bằng 1 phần của người bố, người mẹ. Có 1 câu trong 1 bộ phim đã khiến mình nghĩ rất nhiều "Bố cũng chỉ mới lần đầu làm bố", lần đầu thì luôn có sai lầm, người bố người mẹ của em cũng vậy, cũng có những sai lầm, những áp lực trong cuộc sống mà mình không ở trong hoàn cảnh của họ để hiểu được. Những sai lầm này đã quá lớn đến mức giờ họ không thể sửa chữa được và sự trừng phạt này đã đủ khiến họ day dứt, đau đớn cả đời rồi. Mong mọi người hãy giữ lại những lời trách móc gia đình của em và coi những lời trách móc này như một lời nhắc nhở cho bản thân mình sau này khi trở thành người bố, người mẹ
Thương quá, tội nghiệp bạn ấy và gia đình.
Em cũng trải qua giai đoạn trầm cảm tầm khoảng 2 năm, nhiều đêm ngồi mà chỉ muốn nhẩy quách xuống cho xong. Cũng may là trải qua được giai đoạn đó.
Chỉ mong VN mình nhận thức về sức khỏe tâm thần tốt hơn, có các dịch vụ tư vấn tâm lý, chữa trị các bệnh này để mọi người bớt khổ hơn. Sống cùng nó đúng là cực hình. Chưa kể là còn rất nhiều người bị các bệnh tâm lý mà không biết, vừa khổ mình vừa khổ những người xung quanh.
@knight13 Ông bị làm sao đấy, Ams học nhàn gấp mấy lần trường ngoài
Để tối ưu nguồn lực xã hội thì cần khuyến khích cho học chuyên từ nhỏ mới đúng, nhưng mà là chuyên sàng lọc theo năng khiếu và sở thích chứ không phải theo ép buộc của bố mẹ. Chính mấy vị ngày ngày lên Facebook khoe mình “cho con phát triển toàn diện” mới là thành phần sống ảo hoang tưởng, nào cúp toán cúp tiếng Anh, song ngữ tam ngữ, piano hiphop loạn xì ngầu, đứa trẻ không trầm cảm thì cũng thành thần gió, cái gì cũng biết mà cuối cùng chả làm được cái gì ra hồn.
Xem bủn rủn cả chân tay. Xong nghĩ lại mình may mắn vì từ nhỏ chưa bao giờ bị bố mẹ đặt áp lực, nhất là mẹ. Cũng nhiều lần thất bại nhưng mẹ không một lời trách mắng, "thua keo này ta bày keo khác".
Có lẽ điều sai lầm nhiều người ở VN là áp đặt người khác, không chỉ có bố mẹ áp đặt con, mà cả vợ chồng hay người yêu áp đặt nhau. Người ta đôi khi đánh đồng tình cảm với sự ràng buộc nghe lời.
Nói chung ông bố bà mẹ này thì sẽ cảm thấy day dứt cả đời nên đừng chỉ trích gì thêm. Điều cần làm là soi lại cách dạy con của mình và người xung quanh, mình đã thật sự gắn kết với con, làm bạn với con, chia sẻ với con cả vui lẫn buồn hay chưa.
@downfall trước mình đủ chuẩn vào thẳng Ams nhưng mẹ không cho vào vì sợ mình tủi thân khi học chung với các bạn giàu
@weworkvn @black_jack Cá nhân mình cách đây 3 năm cung trải qua một giai đoạn mất ngủ triền miên 3-4 tháng đến mức không thể duy trì nổi cuộc sống lúc bấy giờ (không ngủ nên không có đầu óc để làm việc), đi khám bác sĩ phải cho thêm cả thuốc trầm cảm mới ngủ được còn thuốc ngủ không xi nhê. Nhưng kể cả uống thuốc ngủ và trầm cảm, mình thấy khá lên một chút thì cảm giác nó vẫn rất "giả", vẫn mệt. Trước đó mình vốn là một đứa cực yêu đời, hoạt bát, thiền hàng ngày, hồi đó lại đang yêu đương mặn nồng, cuộc sống chả có gì đến mức phải bị "trầm cảm" cả. Về sau mình cũng tự chữa cho mình, chứ đi khám hay dùng thuốc thấy lâu dài vừa bị phụ thuộc thuốc mà thực chất kết quả rất ảo. Nếu quan sát thì trẻ con, hay động vật hoang dã không bị trầm cảm bao giờ. Tại sao khi nhận thức, tư duy khá hơn, lại bị trầm cảm? Như bạn gì nói ở trên là chơi thể thao để không suy nghĩ gì. Vậy có thể khẳng định có mối liên hệ giữa trầm cảm và các suy nghĩ (tiêu cực)? Qua hành trình của mình, trầm cảm thường là hậu quả của các nhận thức và tư duy sai lầm, dẫn đến sự đối kháng giữa mình (luôn khao khát được yêu thương, vui vẻ, hạnh phúc) và những suy nghĩ sai lầm (như không được ai quan tâm, yêu thương kể cả bố mẹ, cuộc đời thật bất công v.v...), đến một ngày các suy nghĩ đó làm mình cảm giác sự chịu đựng đã vượt quá giới hạn và muốn kết thúc tất cả... Chia sẻ thế thôi chứ bác nào bị trầm cảm, contact mình, mình sẽ tư vấn free đến lúc khỏi. Mình có thể hướng dẫn cách tự chữa cho các bạn. Nhiều người bị ung thư chờ chết, bác sĩ trả về rồi mà tự chữa khỏi ung thư luôn, nên thầy thuốc tốt nhất là chính bản thân.
Những dòng cuối để lại
Có người ghi rõ ràng lại
.....
.......
.......
Gần 4h sáng ông bố vẫn ngồi canh con học
@ndpah990 Bố mẹ học với làm thì chưa cố được bằng 1/2 con đâu. Ép người thì dễ. Đâu dễ bị ép
@ndpah990 cha mình mà vậy chắc mình cũng tự tử
@TMA hồi cấp 1, mình thi trượt giải HSG Toán, ba mình không nhìn mặt, không nói chuyện với mình. Còn mẹ mình thì nói thẳng là ba mình như vậy vì thất vọng về mình, vì mình không học hành đàng hoàng. Ở quê mình cũng có 1 đứa trượt giải HSG Tiếng Anh, về nhà uống thuốc trừ sâu luôn.
@anhpndnet cấp 1 mình đạt giải nhất học sinh giỏi toán . Sang cấp 2 được tuyển vào trường chọn nhưng bị hẫng vì thấy đổi, kì 1 điểm thấp, bố mình chửi mình k tiếc lời nào.
Thi đại học thì trượt khối A, chó mèo lợn gà chửi đủ kiểu, còn bảo thẳng là mày trượt nốt khối bê thì loại mày chỉ bốc shit (mình đang học trường chuyên tỉnh). ối giời. Đến lạy.
Năm nay 36 tuổi, vừa nghỉ việc, tiếp tục bài ca chửi bới. Đến chán với các ô bố.
May là mình thik học, k thì chắc cũng nhảy cầu vài chuyến rồi.
@kurana thà là cứ mắng chửi các thứ thì vẫn tốt hơn là không nhìn mặt, không nói chuyện, như kiểu bạo hành tinh thần ấy. Cuộc đời mình từ 1x, đến 2x, đến 3x đều có những thời điểm nghĩ đến chuyện tự tử quách cho xong đời.
36 tuổi mà vẫn còn bị bố chửi thì có lẽ nên mừng. Hồi nhỏ mình rất sợ mỗi khi bố mình nhậu xỉn vì chuyện gì xảy ra sau đó vẫn chưa biết được. Mình vẫn nhớ như in cái cảnh bố mẹ cãi nhau rồi bố lấy di ảnh ông nội trên bàn thờ xuống rồi đập nát trước mặt 2 mẹ con để dằn mặt rằng bố không ngán bất cứ ai cả.
Mình lên cấp 2 thì bố có vợ bé và gia cảnh lụn bại dần.
@anhpndnet 36 mà còn chửi thì một trong 2 thằng phải chết. Thế cho nó nhanh.
@kurana 36t mà bác vẫn chưa tách ra được à
@TMA không tách nổi bác ạ. Vợ chồng chị gái em 40t, tự lập và ở riêng hoàn toàn. Bỏ việc do lương thấp vẫn bị đến tận nhà chửi. Haizz.
@Applegriin ông già vẫn cổ hủ và áp đặt quá bác ạ. Có lẽ anh em mình ai cũng một lần nghĩ đến cái chết vì những áp lực này. Em may mắn hơn là ông già giờ thay đổi nhiều, hồi xưa em bị đánh, mắng chửi, cấm đoán ...nhưng rất may còn những người xung quanh mình, nên vượt qua được. Giờ đây thì 2 bố con nói chuyện được nhiều hơn, ngồi uống rượu vui vẻ với nhau.
@bobe em đã từng nghe câu nói này: tao đẻ mày ra tao có quyền...
Nên giờ em có con rồi, mỗi khi nóng giận lại nhớ đến cảm giác của mình khi xưa mà bình tâm trở lại và hiểu cho con cái hơn.
@TMA cách nhà nhau 200m
Kiểm soát con xong giờ kiểm soát cả cháu. May cái là sau nhiều năm ép con học kinh quá, đến thế hệ của cháu thì cũng đỡ hơn.Mỗi tội thấy con k kèm cháu học thành tích k cao nên cũng k hài lòng.
Thương quá, tội nghiệp bạn ấy và gia đình.
Em cũng trải qua giai đoạn trầm cảm tầm khoảng 2 năm, nhiều đêm ngồi mà chỉ muốn nhẩy quách xuống cho xong. Cũng may là trải qua được giai đoạn đó.
Chỉ mong VN mình nhận thức về sức khỏe tâm thần tốt hơn, có các dịch vụ tư vấn tâm lý, chữa trị các bệnh này để mọi người bớt khổ hơn. Sống cùng nó đúng là cực hình. Chưa kể là còn rất nhiều người bị các bệnh tâm lý mà không biết, vừa khổ mình vừa khổ những người xung quanh.
@black_jack sau làm sao bác vượt qua được. Mình cũng có giai đoạn trầm cảm muốn tự tử sau đó tự vượt qua được nhưng cái giá phải trả rất đắt
@weworkvn Chơi thể thao bạn ah, khi mình chơi thể thao, tâm trí mình sẽ không còn suy nghĩ lung tung. Sức khoẻ tốt thì sáng thể dục, chiều thể thao. Không có thời gian thì dành 1 tuần 3 buổi, mỗi buổi 30 phút. Nên ra sân bóng hay các trung tâm thể thao chứ đừng ở trong nhà tập rồi lại suy nghĩ vu vơ.
@weworkvn @black_jack Cá nhân mình cách đây 3 năm cung trải qua một giai đoạn mất ngủ triền miên 3-4 tháng đến mức không thể duy trì nổi cuộc sống lúc bấy giờ (không ngủ nên không có đầu óc để làm việc), đi khám bác sĩ phải cho thêm cả thuốc trầm cảm mới ngủ được còn thuốc ngủ không xi nhê. Nhưng kể cả uống thuốc ngủ và trầm cảm, mình thấy khá lên một chút thì cảm giác nó vẫn rất "giả", vẫn mệt. Trước đó mình vốn là một đứa cực yêu đời, hoạt bát, thiền hàng ngày, hồi đó lại đang yêu đương mặn nồng, cuộc sống chả có gì đến mức phải bị "trầm cảm" cả. Về sau mình cũng tự chữa cho mình, chứ đi khám hay dùng thuốc thấy lâu dài vừa bị phụ thuộc thuốc mà thực chất kết quả rất ảo. Nếu quan sát thì trẻ con, hay động vật hoang dã không bị trầm cảm bao giờ. Tại sao khi nhận thức, tư duy khá hơn, lại bị trầm cảm? Như bạn gì nói ở trên là chơi thể thao để không suy nghĩ gì. Vậy có thể khẳng định có mối liên hệ giữa trầm cảm và các suy nghĩ (tiêu cực)? Qua hành trình của mình, trầm cảm thường là hậu quả của các nhận thức và tư duy sai lầm, dẫn đến sự đối kháng giữa mình (luôn khao khát được yêu thương, vui vẻ, hạnh phúc) và những suy nghĩ sai lầm (như không được ai quan tâm, yêu thương kể cả bố mẹ, cuộc đời thật bất công v.v...), đến một ngày các suy nghĩ đó làm mình cảm giác sự chịu đựng đã vượt quá giới hạn và muốn kết thúc tất cả... Chia sẻ thế thôi chứ bác nào bị trầm cảm, contact mình, mình sẽ tư vấn free đến lúc khỏi. Mình có thể hướng dẫn cách tự chữa cho các bạn. Nhiều người bị ung thư chờ chết, bác sĩ trả về rồi mà tự chữa khỏi ung thư luôn, nên thầy thuốc tốt nhất là chính bản thân.
@yuizaky chơi thể thao may ra thì PHÒNG được trầm cảm, chứ không CHỮA được. Vì không thấy ai bị trầm cảm rồi mới đi chơi thể thao
@weworkvn giai đoạn trầm cảm mình lên chùa ở trên đấy gần 1 tháng b ah. K tivi, k điện thoại, tận hưởng cuộc sống bình yên. Tâm hồn thanh tịnh.Nhưng sau về sinh hoạt bình thường thì tĩnh tâm hơn và dù nhìn thấy nhiều điều tiêu cực nhưng không bị ảnh hửong hoặc tìm cách làm nó ảnh hưởng 1 cách tối thiểu đến cảm xúc của mình.
@ChepMiph @weworkvn
Em cũng không rõ tại sao mình vượt qua được nữa. Chắc một phần là đợt đó em quen người mà sau này là vợ em.
Hồi đó em cũng có tìm hiểu về trầm cảm, và sau đó thiền + chạy bộ (trước khi trầm cảm thì em cũng đã hay chạy bộ rồi). Nó cũng giúp mình cảm giác thoải mái hơn nhưng cũng không hẳn là hết được.
Em nghĩ là do thời gian + mình cũng biết mình trầm cảm nên tránh bị cuốn vào cảm xúc tiêu cực. Sau tầm 2 năm thì em quen vợ em bây giờ, hai người rất hợp nhau, em cũng chia sẻ tình trạng của mình và vợ em giúp em rất nhiều, nên mọi thứ kết thúc ạ.
Cá nhân em thì qua giai đoạn trầm cảm, thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Hôi trước thì sĩ diện, coi tiền là số 1, không quan tâm đến người khác. Bây giờ thì sống rất đơn giản, không so đo hay ghen tỵ với người khác, gia đình là số 1, tiền thì đủ sống là được (em cũng không có nhiều), quan trọng là bản thân thấy thoải mái và vui vẻ là được.
@black_jack Bạn rất may mắn vì gặp được vợ bạn đấy, yêu thương của cô ấy đã chữa lành cho bạn. Cách mình tự chữa cho mình cũng là thế, là dùng rất nhiều yêu thương cho bản thân. Điều này cũng làm cho mình nhận ra những thứ gì thật sự quan trọng, không phải tiền bạc, danh vọng hay những thứ XH chạy theo v..v... Cá nhân mình cũng trưởng thành lên nhiều, và được khai sáng thêm nhiều nguồn năng lượng tích cực khác nữa.
@weworkvn Bạn nói đúng. Tập thể thao thì có thể giảm được một phần thôi. Vấn đề về các bệnh liên quan đến thần kinh là nó do các thành phần của bộ não. Tôi ví dụ OCD thì là bệnh một ngày đẹp trời nó tự xảy ra chứ không có nguyên nhân nào cả. Uống thuốc vào thì đỡ (nó ức chế một số hoá chất trong bộ não) nhưng cũng không khỏi được.
Học sinh trường Ams, áp lực lắm
. Tội thằng bé.
@Kent_VC Có video full, ngồi học đến 3h30 sáng mà bố vẫn ngồi canh thì đúng là gia đình này cũng số 1 rồi bác ạ
@black_jack chưa chắc canh con học đâu bạn ạ, thấy trong bài nói là có biểu hiện trầm cảm tử trước rồi. Nhiều trường hợp trầm cảm nặng gia đình phải trông vì sợ con tự tử
@dungbeou nếu vậy thì đáng lẽ phải cho con đi ngủ sớm chứ ta. Đã trầm cảm rồi còn để con thức nữa. Haiz.
@dungbeou coi clip chưa?
3 giờ sáng ngồi canh thẳng con học bài như canh tù rồi đay nghiến chì chiết.
coi video xong buồn quá, ám ảnh quá
https://fb.watch/c6W7P5QsfY/
@black_jack địa ngục trần gian. Tưởng tượng mình bị ép dậy sớm để làm cái gì đó ngày qua ngày mình cũng sẽ tự tử
@Kent_VC tuỳ gia đình thôi bác, thằng em trai mình cũng học Ams đây, học với toàn đứa giỏi (giờ có cả làm cho Google các thứ), nó may đỗ vào nhưng nhà mình bố mẹ cũng thoải mái nên chả ép nó học hay gì bao giờ, tất nhiên có kì vọng. Mình cũng đỗ Ams mà theo tiếng gọi của trai nên học trường làng, về sau toàn ôn thi học bổng đi Mỹ với các bạn ở Ams thì thấy rằng các bạn ấy cũng học ra học chơi ra chơi mà vẫn chơi ấy. Có lẽ thời này khác rồi chăng?
@ChepMiph Tùy người thôi. Có ba mẹ ép phải học nhiều có ba mẹ thoải mái. Có đứa chơi game suốt vẫn ngon hơn đứa học ngày đêm (và game ngon hơn đứa game ngày đêm).
@dreamy_sailor Bất cứ một sự ép buộc, áp đặt nào đều khiên cưỡng bác ạ. Con học dốt ép nó học nó cũng chẳng thông minh hơn đâu. Còn con lười thì là vì nó thiếu cảm xúc học. Cá nhân mình cực lười toàn nước đến chân mới nhảy, nhưng vẫn sống đến giờ mà chưa bị sao
)
@ChepMiph Chọn trường cho con phải hợp với nó cơ. Trường chuyên chỉ dành cho các bạn có khả năng và ý thức tự học. Trường chuyên bao giờ cũng có 20% các suất quan hệ, nhưng thiếu 1 trong 2 thứ trên thì chỉ làm hại nó. Còn cái bọn có khả năng lại thích học ấy mà, thì học chuyên cũng nhẹ nhàng thôi, tất cả là vấn đề tâm lý.
@ChepMiph Em không đủ cơ sở để kết luận, chỉ xem đoạn clip để phát biểu, bạn trẻ đó quá ích kỷ rồi, có lớn lên cũng không trở thành người có ích. Các bác cũng đẻ con, nuôi con, chăm con thì sẽ thấy vất vả thế nào để có được đứa bé bằng đấy, riêng việc đến lớp 10 mà bố còn thức đến hơn 3h để kèm con học đã là một ông bố lý tưởng rồi. Tôi thấy mọi người thương xót thằng bé, lên án gia đình và nhà trường là hoàn toàn sai, nó áp lực gì thì cũng chỉ khùng lên bật lại một hai câu là quá đáng, đằng này nó...
@Jennyhp tư tưởng của mình là để con tự chọn chứ mình chẳng bao giờ chọn cho con. Vợ với chồng 2 người lớn với nhau mà suy nghĩ đã khác nhau rồi, sao chọn cho nhau được, huống gì đến bố mẹ và các con, khoảng cách cả thế hệ như thế. Hợp với con thì để con tự nhận biết gì hợp với nó rồi tự quyết. Mình chỉ hướng cho nó cách nhận biết bản thân thích gì, hợp gì thôi... Mà giáo dục hiện nay toàn gò các con vào một khuôn nên XH cực nhiều người không biết mình muốn gì, thích gì, chỉ toàn làm theo những gì được bảo, sống cuộc đời theo lý tưởng của XH
) (theo mẫu con nhà người ta)
@gahoi Trường hợp này nhìn vào hậu quả là con tự tử đi, đã làm gì ntn mà để dẫn đến hậu quả này thì cũng có trách nhiệm liên đới rồi, thương con yêu con gì mà con tự tử? Đau nhưng phải tự nhận ra là mình đã thất bại rất lớn. Suy nghĩ thông thường thì sách vở học hành chả là cái gì, vứt hết đi con vẫn vui vẻ hạnh phúc và phát triển bt được (đầy người ĐH, Thạc sĩ ra vẫn thất nghiệp, và đầy người bỏ học vẫn thành công), gì mà bắt con thức học đến đêm? Người bt còn chả trụ được nữa là trẻ con.
@gahoi Đứa con có bắt bố mẹ sinh ra nó đâu. Sao lại kể là "đẻ con, nuôi con, chăm con thì sẽ thấy vất vả thế nào"
@jimmy_vnu chuẩn bác.
@ChepMiph Học đến 10h tối đi ngủ thôi, sáng 6h dậy. Trc mình toàn thế kể cả sát thi đại học
. Học đêm chả tốt đẹp gì khi mà cơ thể mệt mỏi, học khi mà cơ thể hưng phấn nhất là được nhiều nhất.
@ChepMiph Thực ra theo em có đứa con như này đã là thất bại. Giờ bọn trẻ cứ có áp lực là tự tử, xong người lớn thương xót đổ lỗi cho xã hội, cho hoàn cảnh, cho trường lớp, cho gia đình. Các anh có thấy cuộc sống của mình lúc nào không áp lực không?
@gahoi mình đồng ý là nếu bm có thể ngồi cùng với con là đc, nhưng 3h30 thì hơi quá đáng. Bạn đi làm chưa? Nếu bạn đi làm mà sếp bạn vẫn còn ngồi đó thì ok, nhưg nếu cv của bạn chưa xong mà sếp yc làm và ngồi đó trông chừg bạn làm việc đến khoảng 12h đêm hay 3h ság như ở đây; và
ko biết hành động này lặp lại bn lần; thì bạn có thấy stress không???
@gahoi
Mình không đồng ý với bạn quan điểm này. Ai chẳng muốn con mình lớn khôn nhưng không ai coi đẻ con ra là thất bại và thành công cả.
@gahoi con của bạn chắc đang khổ sở lắm.
@abicie ko xem được link, chắc xóa rồi bác ơi
@gahoi đẻ con ra để yêu thương chứ không phải để làm giàu thành tích của bố mẹ đâu bác
@gahoi Bạn không hiểu chữ thất bại mình nói. Thất bại ở đây là, không nhận ra điều gì là thực sự cần thiết với chính mình, và con mình. Thất bại ở đây là thà không làm gì còn hơn là làm một đống thứ rồi hậu quả như thế. Hẳn ông bố và bà mẹ giờ đã nhận ra nhiều điều, và cũng đang tự trách chính mình rất nhiều, tiếc là quá muộn rồi... Lúc này sẽ thấy, thà con học dốt, thà con ham chơi một chút cũng chẳng sao, miễn con vui vẻ, hạnh phúc, vẫn còn sống với bố mẹ sẽ tốt biết bao... Nhận ra sớm thì mọi chuyện đã khác rồi.
@TMA Mình hiểu ý mỉa mai của bạn. Mình đã từng dạy bảo 3 đứa cháu, hiện đang chăm 2 đứa con (giao cho vợ chăm mình không yên tâm lắm). Chính bản thân mình dậy chúng nó theo kiểu nuông chiều và mình thấy phương pháp đó là không nên mà phải có kỷ luật, dạy cho chúng nó biết là phải hoàn thành công việc.
Thứ 2: Từ kinh nghiệm bản thân, hơn 20 năm trước tôi thi trượt đại học, ngày đó với nhà tôi trượt đại học là cái gì đó thật kinh khủng, nhưng chưa bao giờ, chưa 1 phút nào có ý nghĩ phải tự tử mà chỉ nghĩ đơn giản là mình chưa cố hết sức, lỗi ở mình không phải lỗi bố mẹ. Giờ các bạn học sinh có vẻ ích kỷ hơn.
Thứ 3, sự việc lần này làm cho rất nhiều phụ huynh lên mạng xã hội bình luận theo hướng trách gia đình, xã hội, nhà trường. Liệu chúng ta có vô tình khiến cho các bạn học sinh nghĩ bố mẹ sai và hành động của bạn trẻ kia là đúng?là đáng thương? nếu thế thì thật đáng lo ngại đấy ạ
@Applegriin Mình nói với con mình là: "bố mẹ đều có lương cả, không cần con phải lo lắng, con học là tốt cho đời con sau này, còn không học thì xin nghỉ đi làm tự do, bố mẹ càng nhàn, đỡ vất vả thêm mấy năm. Hai nữa là mọi người cứ nói là bố mẹ kia phải ân hận cả đời chứ bố thấy chắc chỉ buồn 1 2 tháng rồi họ sẽ lại phải sống cuộc sống của họ"
@gahoi
Bác không biết về bệnh trầm cảm và các bệnh tâm lý rồi. Nói thế này giống như bảo 1 người bị gãy xương nằm 1 chỗ là lười biếng, không chịu dậy đi làm việc đó
Thương em
hi vọng mình sẽ không trở thành một áp lực cho con cái như vậy. Những người ở lại giờ chắc cũng đáng thương lắm.
Sau vụ này thì trường Ams đừng có làm trường chuyên nữa.
Mẹ. Đời sống là quan trọng. Tự hào hay tự nhục do chúng sinh tự nghĩ ra cả.....
@linhdoha à tôi cho là không nên có chuyên nữa. Cứ học bình thường thôi. Nhiều khi nó chỉ là cái danh hão. Nhân dịp này thì nghĩ lại thế
@knight13 Cái gì mình không thích thì đi phá hủy luôn không cho người khác có được thì có vẻ không phải là tư duy hay đâu.
@knight13 Ông bị làm sao đấy, Ams học nhàn gấp mấy lần trường ngoài
Để tối ưu nguồn lực xã hội thì cần khuyến khích cho học chuyên từ nhỏ mới đúng, nhưng mà là chuyên sàng lọc theo năng khiếu và sở thích chứ không phải theo ép buộc của bố mẹ. Chính mấy vị ngày ngày lên Facebook khoe mình “cho con phát triển toàn diện” mới là thành phần sống ảo hoang tưởng, nào cúp toán cúp tiếng Anh, song ngữ tam ngữ, piano hiphop loạn xì ngầu, đứa trẻ không trầm cảm thì cũng thành thần gió, cái gì cũng biết mà cuối cùng chả làm được cái gì ra hồn.
@knight13 Cháu em 2 đứa học Ams, toàn nhảy nhót, đóng kịch với tham gia câu lạc bộ, có học hành gì đâu. Điểm thì auto cao vì các thầy cô bị bệnh thành tích và thương học sinh, kiểu chúng nó hay làm hồ sơ du học cần bảng điểm, nên chả học gì thầy cô cũng cho điểm cho đẹp học bạ, thầy cô chả mất gì. Nói chung Ams đã là môi trường đào tạo tương đối tiến bộ rồi (so với các trường theo hệ giáo dục VN).
@knight13 vấn đề ở chỗ quan tâm sức khoẻ tinh thần của học sinh, con cái chứ không phải ở chỗ trường chuyên lớp chọn. Bạn thấy sai nguyên nhân nên chọn sai giải pháp rồi
@downfall trước mình đủ chuẩn vào thẳng Ams nhưng mẹ không cho vào vì sợ mình tủi thân khi học chung với các bạn giàu
@knight13 Các bạn phản đối bạn vì nhận định trường Ams như vậy, tôi thấy cũng đúng, và cũng không đúng. Trường Ams bản thân họ cũng không có lỗi gì, chỉ là trường nổi tiếng quá.
Nhưng ở mặt khác, thì cách vào trường Ams là vấn đề. Hồi con bé đầu của tôi chuẩn bị vào cấp 2, cũng muốn thử vào Ams xem có được không, và phải đi học thêm. Ôi thôi, tôi được tiếp xúc với một cơ số các phụ huynh, họ gồng mình lên, họ phải làm mọi cách để con mình phải vào được đó, căng thẳng vô cùng. Thế là tôi phải ép vợ bằng được bỏ vụ đó, chứ để con phải chiến đấu với kiểu cạnh tranh như thế cũng tan xác
@knight13 Nhà ép quá chứ liên quan gì trường. Học không nổi thì cùng lắm rụng ra trường ngoài thôi.
@TanNg không hẳn bác ạ. E thấy nếu cứ kiểu trường này dạy tốt xong có tiếng thì vẫn được. Đằng này người ta vào nhiều khi là vì danh sau này, lại còn có thể con cái có thêm các mqh tốt từ sớm. Thế nên nếu cứ bỏ hẳn đi đỡ phải đi vào giới " tinh hoa " từ sớm làm gì.
@downfall em cũng có bạn bè học Ams và họ cũng có cả con học Ams. Kể cả bạn vắn số trong bài với lối hành văn như vậy không thể là cậu bé thiếu nhận thức được. Tuy nhiên, việc bị áp lực từ trường chuyên - bố mẹ - truyền sang cháu nó. Thế nên bỏ 2 chữ chuyên có ổn không ạ?
@jingjing Bà đấy à? À ý kiến của tôi có phần vì bức xúc với cái cuộc đua từ bé thế này thôi. Vấn đề của các phụ huynh mãi vẫn thế thôi. Vậy thì trường thay đổi trước có phải hơn là giải cái bài toán xã hội kia không?
Đôi lời. Không phải tranh cãi ạ.
@knight13 nó cũng có nhiều mặt trái lắm, tự nhục tự sướng,
@knight13 bỏ thì lại biến tướng thôi, không giải quyết tận gốc vấn đề. Trước đã từng có lần bỏ chuyên cấp 2
@weworkvn Mình nghĩ trường chuyên tốt mà. Vấn đề ko phải lỗi do trường chuyên, mà có khi là gia đình ko đánh giá đúng thôi.
@knight13 vâng ạ, bỏ mấy cái kiểu trườg chuyên đi! Nhân tiện dẹp nốt mấy dịch vụ đắt đỏ, loại bỏ iphone 13,14; đừng có xây biệt thự, mua xe sang hàng hiệu khiến cho mấy đứa nghèo nghèo như tui trầm cảm. Mình nghĩ ko nên đổ lỗi cho trườg chuyên, mà gia đình và hs phải đánh giá đúng năng lực của mình, cứ cố quá nên thành quá cố thôi
@PinkWear bạn nghe mấy ông trên kia võ đoán (mình có đứa cháu, mình có ông chú, toàn thấy thế này thế kia blah blah
) rồi nói trường chuyên nó ra sao như đúng rồi làm gì. Nói chuyện thẳng với học sinh hay cựu học sinh xem họ sợ nhất gì hồi đi học 
@HansNam chả sợ gì! Học chuyên lành, không đầu gấu, thày cô chuyên tâm dạy không vòi vĩnh.
@HansNam Mình học đại học với mấy đứa học chuyên tổng hợp. Thấy bọn nó giỏi và ở trên mình một bậc thật. Mà bọn nó ko phải kiểu hâm hâm dở dở do học nhiều, vẫn chơi đc, nghịch đc 😄
@knight13 Tùy cách dạy mỗi gia đình thôi bạn chứ vào được trường chuyên Ams là ước mơ của rất nhiều gia đình đấy bạn. Không phải ai cũng vào được đâu
@tancodien cũng có đầu gấu mà đầu gấu trong lớp cũng hiền, ngoài lớp mới đâm chém thôi, có khi bị đối thủ cầm kiếm lùa tận lớp (Chuyên Thái Bình, 96-99)
@weworkvn em có thằng con năm nay vào lớp 1, định cố cho con vào học trường tốt một tí, nhưng lại sợ sau này nó mặc cảm con nhà nghèo và thấy áp lực đó kinh khủng hơn. Thà nó thoải mái ở trường làng còn hơn
@PinkWear mình học chuyên. Chơi được nghịch được. Nhưng là do mình dont give a fuck và bố mẹ không quái thai chứ chẳng phải do tạo điều kiện
@HansNam Không hiểu bạn học trường nào? Tôi học cấp 1, 2 trường làng. Cấp 3 tôi học Ams, lớp đại học tôi hơn 1/2 là học sinh trường chuyên. Tôi thấy học hành nhàn bỏ mẹ không thấy áp lực gì cả. Thầy cô giáo trường chuyên trình độ với thái độ khá hơn hẳn trường thường. Trước ngoài Tổng hợp với Sư phạm ra thì có Chu Văn An cũng khá nhưng sau đấy thì Ams được thành lập, thầy cô giáo giỏi được chuyển từ CVA sang Ams hết. Thi học sinh giỏi Chu Văn An kém đi từ đó là vậy.
Bạn bè tôi chưa thấy đứa nào kêu gào giá như tao không học chuyên cả.
@babyfacebb tôi học trường không thua gì ams, thậm chí hơn. không muốn nói ra tên làm gì. dù nó là chuyên một môn thôi nhưng đề thi và kiểm tra các môn khác như toán lý hóa thì toàn lấy từ các trường chuyên còn lại (giáo viên cũng dạy cả mấy trường đó mà). khó vãi tè vì đó không phải môn chuyên của mình nhưng điểm kém thì mình phải chịu. trung bình thấp quá thì ra khỏi trường.
tôi chịu được vì bố mẹ tôi hiểu và không ép, cần tôi giỏi các môn chính là được. bố mẹ quái thai kiểu 3h sáng kèm học cho hết địa lý thì ba chấm lắm. mà mấy bạn hay có kiểu "cháu tôi thấy ổn", "bạn bè tôi không đứa nào kêu gào" rồi suy ra toàn bộ đều như vậy nhỉ? bạn biết được mấy người? mấy trường? một đứa học LTV bảo áp lực ở đấy bình thường thì có đại diện cho bao nhiêu cựu học sinh khác không?
@HansNam Năm lớp 10 tôi học A0 Tổng hợp, xong đi học xa quá vì hồi đó không có xe buýt nên sau chuyển về Ams. Không hiểu bạn học chỗ nào mà đề môn khác cũng lấy đề chuyên về? Chứ mấy chỗ tôi học mấy môn khác thấy dễ bm. Tiếng Anh còn học lại hệ 3 năm cơ
. Thằng bạn lớp trưởng lớp tôi (chuyên Tin Ams) lên đại học tiếng Anh một chữ bẻ đôi không biết mà vẫn qua được 3 năm cấp 3 cơ mà
Mà tôi học ở hai trường khác nhau ở Hà Nội nhé bạn. A0 lớp tôi 3/4 các bạn học từ tỉnh lên chơi thân với nhau, tôi nhà xa nên còn đến phòng trọ các bạn buổi trưa. Lên đại học cũng vậy, các bạn toàn chuyên ở các tỉnh lên. Chưa thấy bạn nào kêu gào gì lớp chuyên cả.
LTV thì cho tôi học thì như tôi đi học cấp 2 thôi. Thi vào mấy lớp tôi đã học rồi thì học cái gì cũng dễ thôi vì thi đầu vào khó nên học như đi chơi thôi. Tôi có thằng bạn thân hồi A0 ở Hải Dương lên học lười vãi ra, 2 năm đầu toàn thấy ở quán Game, cô chủ nhiệm gọi lên mấy lần có bị đuổi đâu? Đến năm thứ 3 thì tập trung học thi vào An ninh giờ vẫn ngon nghẻ.
@babyfacebb bạn vẫn lấy giọng điệu y như tôi đã bảo thôi. Kiểu bạn tôi, cháu tôi có đứa nào abcxyz đâu rồi bạn tự suy ra cho mọi người khác
Còn chuyện bạn không biết các trường lấy đề của nhau thì đấy là do trường của bạn rồi và hiểu biết của bạn hạn chế. đừng võ đoán ra cả các trường khác. Trường tôi không phải chuyên tự nhiên mà kiểm tra toán lý hóa lấy đề tổng hợp cho hs làm đấy.
@babyfacebb có những bạn chưa học chuyên nên ko biết, học chuyên là sướng nhất vì không phải học môn ko thích, chỉ cần học tốt môn chuyên. Giờ GD cứ đòi toàn diện mình mới thấy HS bị áp lực. Đâu phải ai cũng giỏi hết mọi thứ. Các kì thi cho thêm rõ lắm môn làm gì?
Xem mà rùng mình, lại nhớ năm trước có clip thằng bé đi với mẹ xog dừng oto, nhảy trên đường cao tốc xuống, tình cảnh cũng tương tự.
Cảm thấy may mắn vì bố mẹ ko coi mình như một thứ đồ trang sức
Đừng nên quy chụp vội vàng các bạn ạ, chưa chắc lỗi là do bố mẹ ép học này kia đâu. Nhiều khi trầm cảm là bệnh tự nhiên. Tham gia vào các hội trầm cảm sẽ thấy nhiều trường hợp đang sống hạnh phúc, chẳng có áp lực gì thì lăn ra trầm cảm (như em họ mình).
@dungbeou coi clip chưa?
3 giờ sáng ngồi canh thẳng con học bài như canh tù rồi đay nghiến chì chiết.
coi video xong buồn quá, ám ảnh quá
https://fb.watch/c6W7P5QsfY/
@abicie Biết gì mà nói, qua 1 clip chả nói lên đc cái gì. Ai chả bị bố mẹ mắng rồi, canh tù đâu ra mà đay nghiến chì chiết. Nhận xét phiến diện.
@truongan91 hehe, coi clip ra chứ đâu, còn hơn tin thằng ất ơ trên mạng, dễ bị dắt mũi quá mà
@abicie 1 cái clip và đôi ba dòng ko nói hết lên câu chuyện anh ạ
Tạm biệt em,chúc em hạnh phúc ở một thế giới khác.
Lạnh người lại phải nhìn lại mình
Con em lớp 1 nó đã đòi không gian riêng rồi, đây phải học ở phòng khách lại có camera chĩa vào nữa, thật sự thấy ngột ngạt, mà 3h sáng vẫn ngồi cạnh trông con học bài thì thua thật sự, nếu muốn tốt cho con thì phải yêu cầu ngủ sớm mới đúng!
Hôm trước có vụ cô kia trầm cảm rồi phóng hỏa chung cư, xong rồi nhảy lầu tự tử.
Bệnh trầm cảm nguy hiểm nhiều hơn chúng ta tưởng. Cho nên hãy luôn để ý chính mình và người thân xung quanh để phát hiện kịp thời.
Bố mẹ của em vừa đáng thương vừa đáng trách, giờ không ai đau được bằng 1 phần của người bố, người mẹ. Có 1 câu trong 1 bộ phim đã khiến mình nghĩ rất nhiều "Bố cũng chỉ mới lần đầu làm bố", lần đầu thì luôn có sai lầm, người bố người mẹ của em cũng vậy, cũng có những sai lầm, những áp lực trong cuộc sống mà mình không ở trong hoàn cảnh của họ để hiểu được. Những sai lầm này đã quá lớn đến mức giờ họ không thể sửa chữa được và sự trừng phạt này đã đủ khiến họ day dứt, đau đớn cả đời rồi. Mong mọi người hãy giữ lại những lời trách móc gia đình của em và coi những lời trách móc này như một lời nhắc nhở cho bản thân mình sau này khi trở thành người bố, người mẹ
@pcthanhf "Bố cũng chỉ mới lần đầu làm bố" cái câu này theo em là chưa trách nhiệm. Bố mẹ được chọn sinh con ra hay không còn con cái đâu có được chọn? Nên bố mẹ phải luôn có trách nhiệm học cách nuôi dạy con chứ không thể chỉ nói một câu như vậy được. Câu đó đi kèm việc lắng nghe, học tập, sửa sai thì mới đúng được.
@hoangdang223 câu này theo em dù bác cảm thấy thế nào, nhưng nó vẫn rất đúng và thực tế bác ạ. Cha mẹ trước đấy cũng đâu có cơ hội trực tiếp trải nghiệm "bản thử nghiệm" nuôi dạy con cái để có thể trở nên hoàn hảo và không mắc bất cứ sai lầm nào, để hoàn hảo được cũng phải thay đổi từ những sai lầm.
@pcthanhf thiết nghĩ chuyện này xảy ra rồi. Thấy trên tiktok chia sẽ clip này nhiều quá. Cá nhân mình thì nghĩ đừng lan truyền nhiều. Giờ gia đình của em này suy sụp lắm rồi. Rồi sao chịu nổi với chỉ trích trên mạng đc.
@pcthanhf Hoàn hảo là cái của nợ gì vậy!! Giáo dục kiểu ấy có mà "giết chết" con mình.
@pcthanhf hình như bác chưa hiểu ý em
@pcthanhf @hoangdang223 2 bạn đều đúng ạ, bố mẹ cần có trách nhiệm và thay đổi để hoàn thiện, tuy nhiên nên dừng lại ở rút ra bài học gì chứ k nên lôi bố mẹ bạn ấy vào nữa
@Jennyhp em đang nói chung chứ em không nói gia đình bạn nam sinh kia. Câu chuyện của gia đình họ thì dừng được rồi, rất tội nghiệp
@pcthanhf Thật ra ai cũng làm bố làm mẹ lần đầu thôi, và kinh nghiệm không hề tốt chút nào trong việc làm bố làm mẹ (vì không nhẽ nuôi dạy mọi đứa trẻ dập khuôn như nhau, trong khi đứa trẻ nào cũng khác đứa trẻ nào). Vậy làm sao để làm tốt luôn được lần đầu? Là phải quan sát con mình, quan sát phản ứng của (từng đứa) con với các lời nói, hành động của mình ngay lúc đó (ví dụ có đứa mình phải nói rất nhẹ nhàng, khéo léo, nhưng có đứa mình bông đùa với nó chọc ghẹo nó cũng không sao, hay có đứa phải trò chuyện tâm tình một lúc nó mới mở lòng kể hết cho mình, còn có đứa có gì cũng bô bô kể mọi chuyện cho mình v.v...). Theo như thư tuyệt mệnh của em này, thì sự việc đã diễn ra lâu rồi chứ không phải đùng một cái nó dở hơi lên hay gì. Mà mọi lời nói, mọi sự nhận ra đều đã muộn màng rồi, chỉ tiếc là cái giá phải trả quá đắt...Sau khi dám xem clip thì quả thực mình cảm nhận được nỗi kinh hoàng, nỗi đau đớn tột cùng của người bố sau thời khắc đó, không hề có ý trách móc hay gì vì mọi sự việc đã rồi, nhưng quả thật, nếu là lời khuyên để mọi người nhận ra, thì cũng nên là lời khuyên đúng.
@ChepMiph một câu chuyện đã quá buồn, mình nghĩ cộng đồng cũng nên dừng lại được rồi. Em còn không dám coi video
Thằng bạn học dốt nhất cấp 3.. h giàu có nhất làng, có cả bằng tiến sỹ.. có công ty riêng.... mấy thằng học giỏi.. toàn được dậy sớm
@ducanh1701 giống bạn em. Thằng cấp 2 học cùng dốt nhất lớp giờ còn là tiến sĩ trẻ nhất tỉnh. Mấy thằng học giỏi sau học master thi còn trượt lên trượt xuống
@ducanh1701 Thế cho hỏi thằng bạn cấp 3 dốt nhất của bạn là số ít hay số nhiều vậy? Cho hỏi mấy tỷ phú $ ở Việt Nam có ai học dốt không vậy? Hay là toàn học top của khoá vậy ạ?
Ông có lí lich của các tỷ phú vn cho tôi xin với
Xem bủn rủn cả chân tay. Xong nghĩ lại mình may mắn vì từ nhỏ chưa bao giờ bị bố mẹ đặt áp lực, nhất là mẹ. Cũng nhiều lần thất bại nhưng mẹ không một lời trách mắng, "thua keo này ta bày keo khác".
Có lẽ điều sai lầm nhiều người ở VN là áp đặt người khác, không chỉ có bố mẹ áp đặt con, mà cả vợ chồng hay người yêu áp đặt nhau. Người ta đôi khi đánh đồng tình cảm với sự ràng buộc nghe lời.
Nói chung ông bố bà mẹ này thì sẽ cảm thấy day dứt cả đời nên đừng chỉ trích gì thêm. Điều cần làm là soi lại cách dạy con của mình và người xung quanh, mình đã thật sự gắn kết với con, làm bạn với con, chia sẻ với con cả vui lẫn buồn hay chưa.
Giống phim 3 idiot. Hic
Nếu đúng ông bố ngồi canh con học rồi trì chiết lúc đó thì trầm cảm nỗi j. Đây là tội giết người.
@cryptovn có clip có âm thanh đầy đủ, đại khái có vẻ là thằng nhóc phải làm bài tập chưa xong, đã có lúc thằng nhỏ kêu là buồn ngủ muốn chết, ông bố thì lại nói kiểu khay kháy bảo là con thấy chưa, phải biết sắp xếp chuyện gì trước chuyện gì sau, đại ý còn nói là nếu học trước thì giờ đã xong rồi => đổ lỗi lên thằng con, trong khi lúc đó là 3h30 sáng. Sau đó thằng con ngồi viết thư tuyệt mệnh rồi mở ban công ra, không quên bảo là bố xem những gì con viết đi. Ông bố đến bàn học xem thì thằng nhóc ở ngoài ban công nhảy xuống.
@anhpndnet m k dám xem. Tội giết người.
Ai cũng cần được cho thêm 1 cơ hội, hãy cho mình thêm một cơ hội, cho người khác thêm một cơ hội, tuổi trẻ của chúng ta ai cũng đã từng có thêm một cơ hội nên mới có bây giờ. Giờ là lúc cho con cái thêm 1 cơ hội các bạn ah
Em ko thích sống ở trên cao và đứng gần ở lan can, vì lúc nào cũng nghĩ mình sẽ nhảy xuống.
@bangrobe mình có ý nghĩ này rất nhiều rồi. Ngày xưa ở tầng 3 thôi cũng toàn ngồi trên ban công, xong mát mát cứ nghĩ nhảy xuống thì thế nào. Giờ mỗi lần bị vợ mắng cứ mò lên tầng 5 ngồi cho thoải mái
@Luster Kiếm cái Villa bạn à. Thường Villa thì xây 2 tầng 1 lửng, nhảy xuống thì cùng lắm là gãy chân thôi
Sợ thật, cảm thấy mình thật may mắn khi có cả bố và mẹ cực kỳ tâm lí, mặc dù cả đời làm lao động chân tay nhưng với chuyện học hành của con cái không bao giờ bỏ bê, nhưng cũng không thúc ép cực đoan như trường hợp bố em này. Ở nhà em bố thì dạy con cái sự lương thiện, mẹ thì dạy con cái sự khôn ngoan, mặc dù 3 anh em nhà em học hành của chỉ làng nhàng ( 3 đứa đều học khoa thấp điểm dh hàng hải cho gần nhà ) nhưng ngoài em làm nhà nước lương hơi thấp ra thì 2 đứa kia nó ra đời, đi làm kiếm tiền như cái máy điện. Sau này em cũng sẽ dạy thằng cu nhà em như thế
Bọn trẻ bây giờ học nhiều hơn mình hồi xưa, áp lực nhiều hơn và hay bị so sánh hơn. Chứ hồi xưa học mỗi trường làng, học nửa ngày.
@PinkWear nhớ hồi học cấp 1 trường làng quá bác ạ. Chơi với nhau vô cùng vui, toàn kỷ niệm đẹp. Nhưng cấp 2, cấp 3 lại là tấm băng trắng.
Bố có vẻ nóng tính, nói 1 là 1 nói 2 là 2, luôn cho m là nhất, chỉ đâu đánh đó vợ con không có quyền nói câu phật ý, nói 1 cách dễ hiểu là ng muốn thao túng và thích thao túng người khác.
Mẹ là người hiền lành hơn, nhg có thể do tác động của ông bố Vô tình đẩy con cái vào khuôn khổ theo ý của ông bố, khiến các con dù có ý kiến khác cũng ko thể vùng vẫy.
Kết quả là sẽ ra nhg đứa con 1 nhu mì như mẹ làm mọi thứ để hài lòng ông bố, lúc nào cũng phải nhìn nét mặt bố để viwaf lòng ổng, ko có chính kiến, sợ hãi mà lớn lên hoặc tiêu cực hơn là sẽ tự tử để thoát ra như em trai này. 2 là sẽ ra đc đứa con nóng nảy như bố bà cái vòng lặp thao túng này sẽ cứ quay vòng với thế hệ tiếp theo.
Thật sự em rất sợ ng có tính thao túng này như kiểu bản thân họ độc hại mà ko biết ấy
Nhà ở chung cư vẫn dễ nhảy xuống quá nhỉ
Mình thì lúc nào cũng quan niệm đến giáo sư giờ còn chạy xe ôm, với làm thuê cho mấy thằng ít học thì con mình tốt nhất cứ để tự nhiên nó thích học thì tốt, không thì được đến đâu hay đến đó, ép mắng làm gì cho mệt cả mình cả nó.
Mình có cô bé lớp 11 học tennis,đợt chưa bị covid thì bảo học online chán lắm thầy ạ,dễ trầm cảm,bức bí.chứ đi học gặp bạn bè vui chơi vẫn vui hơn,tinh thần thoải mái,thà bị covid cũng được cũng không sợ
đùng phát thì khoảng 1 tháng trước,lúc đỉnh dịch cao trào tại hà nội thì cả nhà em cũng bị covid nhưng cũng khỏi sau 10 ngày
giờ có vẻ như mọi chuyện bắt đầu bình thường mới rồi,các trường quốc tế đi học lại đông lắm
Thấy ai cũng nói ông bố bà mẹ. Rồi lôi chuyện này ra nói như vẻ ta đây lắm. Cuộc sống này ai chả có áp lực. Làm bố làm mẹ còn áp lực nghìn lần làm con. Đứa trẻ sinh ra ở trên cái đất nước vn này đã là hơn nghìn vạn đứa trẻ ở các nước nghèo đói, chiến tranh. Sinh ra đầy đủ ko khuyết tật, bệnh bẩm sinh cũng hơn hàng triệu đứa trẻ khuyết tật, bệnh bẩm sinh, bị bỏ khi còn chưa ra đời. Sinh ra và lớn lên trong gia đình có đủ bố mẹ còn hơn rất nhiều đứa trẻ thiếu bố, thiếu mẹ, thậm chí thiếu cả 2. Sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình có điều kiện, ở chung cư, đi oto, ko lo cơm ăn áo mặc, có đồ chơi, được giáo dục học hành cũng là tốt hơn 99% trẻ em trên thế giới rồi. Những cái đó ở đâu ra, bố mẹ cũng phải ra ngoài lao động, bươn chải mới có chứ, bố mẹ hồi nhỏ cũng phải học hành từ nhỏ chứ tự nhiên nó có cho à. Trẻ con còn được khóc lóc, dỗi hờn chứ ra ngoài xã hội, bố mẹ khóc lóc dỗi hờn đc à. Trẻ con học dốt lên lớp điểm kém còn được học tiếp, làm lại bài chứ ra ngoài đời bố mẹ mà sai có khi mất việc, đền tiền chứ còn đòi làm lại. Chuyện ko ai muốn nhưng đã rồi, đau khổ hơn hết là bố mẹ chứ ai. Xin chia buồn cùng gia đình.
@truongan91 câu chuyện thì nên dừng được rồi nhưng tư duy của bác như này "Làm bố làm mẹ còn áp lực nghìn lần làm con. Đứa trẻ sinh ra ở trên cái đất nước vn này đã là hơn nghìn vạn đứa trẻ ở các nước nghèo đói, chiến tranh." thì theo em nên suy nghĩ lại bác ạ. Áp lực mỗi thời mỗi khác, mỗi nước mỗi khác, mỗi con người mỗi khác, nhiều người mong manh trước áp lực lắm bác ạ.
Thương con quá, nói chung bố mẹ đừng đặt nhiều kỳ vọng lên con cái mình quá, ảo tưởng sức mạnh mà làm các con bế tắc
Hồi trước học phổ thông thì học nhẹ tênh, chả bao h nghĩ đến tự tử hay gì.
Lên đại học tự dưng có thời gian chán chán, bỏ học mất 2 năm. Trầm cảm, sức khỏe sa sút. Nhưng ko bao h nghĩ đến chuyện tự tử
.
Sau bố mẹ cũng ko trách mắng gì. Đi học lại, tốt nghiệp ra trường. Đi làm ổn định là đời lại tươi.
Nói chung mxh càng ngày càng nhiều người tiêu cực, đánh giá vấn đề cảm quan và cố gắng đổ lỗi cho ai đó. Nếu bạn đổ lỗi cho bố mẹ khi chỉ xem 1 đoạn clip thì sau này cái nhìn tiêu cực và phiến diện cũng sẽ khiến bạn làm điều tương tự với con mình. Mình thì chả có gì để bàn tán về gia đình họ. Bố dù nói năng ko được nhẹ nhàng nhưng trong clip nghe được câu " trời lạnh ra ngoài làm gì" là biết ông ấy quan tâm tới con lắm. Còn con thì có thể do bệnh tâm lý nên vậy. Gia đình họ quá đáng thương. Người chết khổ một, người sống khổ vạn.
Còn ai đang có bố mẹ và cảm thấy áp lực với bố mẹ hay cuộc sống thì hãy nhớ lấy. Trong các loại tội, tội nặng nhất là tội bất hiếu, và trong các tội bất hiếu với bố mẹ thì tội lớn nhất là hủy hoại thân xác do bố mẹ sinh thành.
@untra001 nó chết rồi còn đổ lỗi cho nó nữa.
@dinhtrungthanh mình nói cho những người đang sống bạn ơi. còn chết là hết, có hay ko có tội thì chết cũng là hết thôi. nếu bạn đang có bố mẹ thì hãy nhớ dù có gì xảy ra cũng đừng có hủy hoại thân xác của mình, đó là tội lớn nhất của con người đó bạn, và ko có pháp luật nào có thể phán cái tội đó đâu.
@untra001 vậy thì lỗi ở những ng xung quanh ko dạy nó điều đó, nó đang ngập mặt vs áp lực học hành và tra tấn tâm lý, nó học cái lý thuyết tôn giáo đó ở đâu và lúc nào đc. Lỗi ở đây là ở cha mẹ nó.
@dinhtrungthanh trong trường hợp này thì ko thể đổ lỗi cho ai dc cả. Tất cả đều là nạn nhân. Dù cho đứa con có tội tày đình thì bố mẹ vẫn mong con sống và khỏe. Con sống và khỏe luôn là ưu tiên hàng đầu. Nên khi con cái bị tổn thương dù vì lí do gì, ko cần ai nói, cũng chả cần tòa án nào phán xét, tự bản bố mẹ cũng đã vơ lỗi về mình rồi, sẽ tìm mọi lí do để nghĩ rằng tại mình nên con mới vậy. Hi vọng ai có bố mẹ sẽ thấu hiểu bố mẹ, ai có con thì sẽ biết cách chia sẻ áp lực với con cái hơn và ngược lại.
@dinhtrungthanh chính xác, mình cũng có quan điểm rằng lỗi chủ yếu là ở cha mẹ. Ở cái tuổi ăn tuổi học mà mang triết lý với kinh nghiệm sống của mấy ông 30-40 ra nói rồi kêu chúng nó như này như kia thì bó tay. Chúng nó mà đã quen áp lực xã hội, biết trí lý này nọ thì nó cũng già bằng các ông mẹ nó rồi.
Vấn đề quan trọng nhất là bố mẹ không hiểu và ép con cái quá đáng, tạo áp lực cũng như ức chế lâu ngày. Ai cũng nói là muốn tốt cho con nhưng thực ra, nhìn sâu và xa hơn thì chỉ là mang cái mong muốn của mình áp đặt cho con. Thậm chí có những người hồi trẻ không thực hiện được mong muốn, ước mơ của mình, tới khi có con lại ép nó làm cho được.
Quan điểm của mình đối với con cái cũng chỉ cần học hết cấp 3, và trong thời gian đi học, học lực chỉ cần bình thường, chủ yếu là hiểu và biết điểm mạnh của con, rồi góp ý để nó có thể định hướng sau này. Xong cấp 3 mọi sự cho nó tự quyết. Dạy con theo kiểu bắt con cá leo trèo giỏi như con khỉ là cách dạy khá phổ biến ở VN, theo số đông, muốn con mình bằng con người ta, học tỉ thứ. Nhìn đám con cháu trong họ, mới cấp 1 mà học chính không tính, học thêm buổi tối tuần 3,4 buổi mà xót xa, nói chẳng được bố mẹ nó.
@dinhtrungthanh Trong thư của bạn học sinh đấy bạn có thấy có chỗ nào nhắc đến áp lực học tập không? Với lại việc tự tử này bạn này định làm nhiều lần rồi, không làm hôm nay thì sẽ vẫn làm hôm nào đó khác thôi. Cuộc sống học sinh thì áp lực không chỉ có mỗi việc học đâu bạn.
Tối qua em xem video mà buồn đến giờ, thương quá
Làm trẻ con ai cũng từng ít nhất 1 lần suy nghĩ tới cái chết cho bố mẹ phải hối hận vì những cái họ áp đặt cho con cái mình phải làm theo ý họ muốn , phải giói như này như nọ , con nhà người ta thế này thế kia, sao con mình dốt lại còn ham chơi..... nhưng may mắn là ko nhiều đứa trẻ dám làm... Nhưng một khi nhà nào có con như này thì ám ảnh cả đời ko dứt ra đc....
Hồi xưa thi cấp 3 không đỗ khối A, bố mình chửi mình ko bằng 1 con dog, ngày nào ông cũng đay nghiến mình suốt 3 năm học. Nhiều lúc nghĩ hay chết quách đi cho xong, mà ko đủ dũng cảm. Thi xong tốt nghiệp ko cả đợi có giấy báo luôn là mình đã phải khăn gói rời miền bắc vào SG. Xong ra ngoài xh cũng bị ngta lừa nhiều lần, tiền mất, đt mất đủ kiểu nhưng vẫn hạnh phúc hơn về nhà.
Năm đầu phải đi làm công nhân để có tiền nuôi chị mình học ĐH, xong năm sau thì tới lượt mình đi học ĐH, xong mấy năm ĐH tự kiếm tiền, sáng đi học chiều đi làm thêm, tối nhặt ve chai... đủ các loại trên đời. Nói chung là chưa bjo bố mẹ gửi cho 1 đồng nào, mà vẫn còn bị chửi. Cay cú cuộc đời bắt đầu lao vào kiếm tiền, kiếm ngày kiếm đêm, 1 ngày ngta làm 8 tiếng thì mình làm 16 tiếng, 20 tiếng.
Sau mấy năm ra mở cty riêng và tích lũy đc số tài sản khổng lồ. Bjo thì khỏi phải nói giờ bằng tuổi nhìn lại ở quê chả có đứa nào bằng 1 góc nhỏ của mình, mà trong khi đó ngày xưa chúng nó toàn học lớp chọn, học đại học Bách Khoa mà giờ đứa thì đi đóng gạch, đứa thì thất nghiệp mấy năm giờ mới xin được chân nv điện nước. Giờ mình quá thành công và quá giỏi thì bố mình lại đi nghênh ngang khắp nơi "ngày xưa nhờ 1 tay tôi nuôi nó lên người đó". Ôi nghĩ mà buồn cười, nhưng thôi kệ dù sao cũng là bố mình mà.
Giờ rút kinh nghiệm ko bao giờ ép 2 con của mình phải học, con học tới đâu thì học. Cứ cho con vui chơi thoải mái. Con hãy cứ là 1 đứa trẻ sống có đạo đức là mẹ hp lắm rồi.
May m học dốt nên chả bao giờ áp lục lắm - cứ tàng tàng rồi bây giờ cũng ổn
Hồi xưa mình cũng cày bục mặt cấp 2 để thi HSG và vào chuyên cấp 3. Nhưng tự cày nhiều quá đến cấp 3 vào chuyên chán không buồn học nữa, học chuyên mà bùng học suốt ngày. Ông bà già cũng chỉ chửi vì những lúc hư chứ không mấy khi chửi vì chuyện học hành. Thế nên học hành là tự thân, học được thì tốt, không được thì phải chịu.
Vụ này thấy cậu bé kia có vấn đề là chính, chuyện tự tử chỉ là kết quả của cả 1 quá trình tác động từ gia đình đến bản thân cậu bé. Mình 36 tuổi, làm bố rồi và đúc kết được rằng dù con có giỏi hay ngu thì kệ nó, nhưng phải dạy cho nó biết cách suy nghĩ đa chiều, biết nhìn vấn đề từ nhiều góc độ. Làm gì lớn thì phải nghĩ trước sau, trái phải và hậu quả.
Trầm cảm không phải là trạng thái tâm lý; trầm cảm nó là bệnh lý. Bé nào xui xẻo bị dính thì dễ tự tử lắm; đầu nó lúc nào cũng quẩn quanh nghĩ đến chuyện đó thôi. Nó không suy nghĩ logic như người bình thường đâu.
nên bài học rút ra là cha mẹ phải đọc thêm kiến thức về trầm cảm, sớm phát hiện ra biểu hiện của con và cho đi bác sỹ sớm.
Mình có vài quan điểm thế này: Một là, mạng xã hội phủ rộng, ảnh hưởng tới tâm lý cả phụ huynh và học sinh....thường thấy toàn màu hồng, tô vẽ cuộc sống mà k thấy dc góc khuất, làm con người sân si ghen tị, tự tạo áp lực mặc cảm cho bản thân, quên đi giá trị của đời sống bình thường.
Hai là, nhóm như những cậu bé này thuộc dạng yếu thần kinh, không chịu nổi áp lực. Trước sau gì thì cũng bị đào thải, không bằng cách này hay cách khác, kiểu này hay kiểu khác. Trước đi học nợ môn nhiều, lúc đuổi học thì có cậu từ bỏ về đi xe ôm, có cậu thi lại trường khác, nhưng cũng có cậu nhảy từ tầng 5 xuống.
Ba là, bệnh lý về thần kinh, cái này chắc chuyên gia mới hiểu dc, ko dám lạm bàn nhưng kiểu trầm cảm mà không được chữa trị, bố mẹ ko để ý, ko nhân ra sớm thì cũng toi. Cậu này mình k nghĩ đến mức này.
Thứ tư là những người thật bản lĩnh tỉnh táo, họ quá mãnh mẽ nhận ra là sự ra đi của họ mang lại sự nhẹ nhàng cho họ lẫn người thân còn hơn cả sự sống.
Chốt lại người ra đi nhẹ nhàng nhưng để lại đau đớn vô cùng cho người ở lại, không khác gì chết đi. Thôi thì cũng là cảnh báo, sống nên nhìn rộng một chút, nên tạo ra năng lượng tích cực, nhất là gia đình. Không là nơi trú ẩn an toàn cuối cùng thì ở tuổi như cậu kia rất dễ nghĩ quẩn, nếu mà gia đình vô hình cũng lại là nơi trên đe dưới búa. Trước giờ, quanh mình nhiều vụ thế này rồi, từ trẻ cấp 1(ở quê mình sống, treo cổ cửa sổ theo kiểu ngồi), sinh viên( khóa trước, nhảy) cho đến người đi làm( bạn bằng tuổi cùng cấp 2, nghiện, treo cổ).Có cái mxh ko rộ như hiện tại để biết mà bàn.