Ghi chép của Misu
Quote 02: Tru Tiên - Tiêu Đỉnh ( Ai mê kiếm hiệp vào chém gió xem)
Vậy là đọc xong tập 4 Tru Tiên. Cũng hiểu hiểu vì sao mà ông anh trai mình mê mẩn bộ này đên thế. Nó kỳ quái và yêu ma hơn hẳn truyện của Cổ Long, nó có vẻ đồ sộ hơn hẳn những tác phẩm của Kim Dung. Có lẽ mình bắt đầu thích phong cách của Tiêu Đỉnh, dù rằng tiếp thu được Tru Tiên cũng không phải dễ. Đọc Kim Dung và Cổ Long phần nào đoán được tình cảm và thái độ của nhân vật. Riêng Tru Tiên của Tiêu Đỉnh có vẻ như nhân vật đa tính cách hơn, tình cảm cũng sâu nặng đa chiều hơn, đọc rất khó đoán được tình tiết tiếp theo. Mình khá thích cách diễn tả sự kìm nén tình cảm của Quỷ Lệ - tức Trương Tiểu Phàm với Lục Tuyết Kỳ. Ngày trước mình có thích đôi Dương Quá và Tiểu Long Nữ, nhưng giờ đọc Tru Tiên thì rõ là mình đã thích đôi này hơn hẳn.
Hai ngày nay quay cuồng với bộ truyện nên cũng chẳng màng làm được việc gì cho nên hồn.
Tru
Tiên có vẻ ảo dị quá, là loại truyện võ hiệp có phần huyễn hoặc, không
như các tác phẩm khác thường dựa vào một thời kỳ lịch sử nhất định. Cái
hay của Tiêu Đỉnh là ông đẩy toàn bộ thời lịch sử trong truyện về gần
với thế giới khi mà con người vừa chỉ mới thoát khỏi thời tiền sử. Một
phần nào đấy, cũng là để hợp lý hoá những tình tiết ma quái lấp đầy
trong tác phẩm, và cũng là cách mà Tiêu Đỉnh - thế hệ sau lại đứng vững
cùng với những Kim Dung, Cổ Long. Ít nhất thì với mình, ông ta cũng đáng
để mình nhớ tên.
Có lẽ với bộ truyện đồ sộ như Tru Tiên thì cần phải
đọc thật kỹ mới thấy được giá trị thực sự, chứ không thể chỉ qua vài
đoạn tóm lược mà bảo nó hay được.
Không hiểu có phải vì chưa đọc hết
hay là những tình tiết quá hoang dại lẫn kỳ ảo của nó mà thấy bâng
khuâng với Tru Tiên hay không nữa. Đến bây giờ thì mình hiểu tại sao ông
anh mình lại đọc đến 2 lần bộ truyện dày đến 2580 trang đó.
Mình
chỉ mới đọc đến 2/3 bộ truyện, mọi thứ chưa thể rõ ràng được. Vẫn không
biết liệu rồi ông Tiêu Đỉnh giải quyết tình thế éo le của thằng cha Quỷ
Lệ như thế nào. Tất nhiên mình cũng nghiệm ra được 1 vài chân lý trong
cuộc sống mà ông này có ý đề cập đến, nhưng mình đọc truyện kiếm hiệp
không vì vài ba mớ lý sự đó. Mình chỉ thấy hay ở chỗ là nhân vật chính
được đặt ở trong hoàn cảnh bắt buộc phải hy sinh quá nhiều, mỗi tình cảm
đều bị dồn nén đến mức phải chống chọi với 2 tính cách trong 1 con
người. Duyên cầu đến cũng là những sự đối lập tương phản, cái phúc cái
hoạ cũng mâu thuẫn với nhau, cả cái tình - thứ không dễ dàng trao nhận
cũng tương khắc một cách mãnh liệt. Truyện thì mờ ảo, những rõ ràng tính
cách và số phận thì suy cho cùng cũng là phản ánh người thực.
Hehe, đây là bộ truyện võ hiệp đầu tiên ám ảnh mình như thế này. Khen ca sỹ hát hay thì đúng là hâm thật, nhưng đúng là Tiêu Đỉnh có vốn kiến thức về tín ngưỡng cũng như tôn giáo thật rộng lớn.
Người viết truyện
giỏi đã đành, người dịch cũng làm mình phục lăn ra. Mỗi trang 450 chữ,
2580 trang, thế mà ông dịch đoạn nào ra đoạn đấy. Ông còn giữ được cả
cái vẻ u ám huyền bí của truyện nữa chứ, quá giỏi!
Uhm, tất nhiên
truyện hay cũng khó tránh khỏi sạn. Cái hay cũng chính là cái dở! Không
gian hoành tráng hùng vĩ, miêu tả cái gì cũng rất linh thiêng và huyền
ảo, tạo cảm giác rộng lớn. Nhưng cả truyện thì tối mù, đầu truyện còn
sáng sủa, sau thì ngày càng tối đen - đọc mà cơ hồ đè nặng cả tim, hơi
mệt!
Ngoài ra thì tình tiết hơi dài dòng, có nhiều đoạn không cần
thiết lắm thì được viết kỹ quá, kiên nhẫn lật từng trang như mình mà đôi
lúc cũng phải lướt quá. Miêu tả các cảnh oánh nhau hơi dở, không nổi
bật lên được những chi tiết đẹp mắt tinh tế mà chủ yếu chỉ vẽ ra được
không gian hoành tráng mà thôi. Cái dở nữa là thời gian, tuổi thọ của
nhân vật sắp xếp không được hợp lý lắm. Cha mẹ cách con cái cả trăm
tuổi, các ngày hội tranh đấu luận võ thì những 60 năm, xa xôi ghê gớm!
Hì hì, nếu ai ham mê truyện kiếm hiệp thì nên đọc bộ này - dù nó chiếm khá nhiều thời gian của mình. Dành cả ngày từ sáng sớm đến đêm khuya chỉ để đọc nó thôi nhưng chắc mình phải ngốn 1 tuần mới xong được. Các bạn cũng có thể dễ dàng nhận ra Tiêu Đỉnh có ảnh hưởng nhiều của phong cách truyện Cổ Long lẫn Kim Dung. Các tình tiết truyện được xé vụn ra rải khắp nơi, đến lúc cần thiết mới dọn về và giải quyết một thể - đó là phong cách sắp xếp của Cổ Long. Ông cũng dùng khá nhiều cách bố trí khung cảnh, tình cảm nội tâm sâu sắc của nhân vật cũng như văn phong của Cổ Long. Còn nội dung truyện thì khá giống với 1 vài tác phẩm của Kim Dung, nhất là ảnh hưởng rõ rệt nội dung bộ " Tiếu Ngạo Giang Hồ" với tình tiết cậu nhân vật chính yêu sư tỷ của mình rồi sau lại quay sang yêu người của Ma Giáo. Tất nhiên, chính cách xử lý tình tiết sau này chính là điểm khác biệt của Tiêu Đỉnh - ảnh hưởng rất lớn đến cảm nhận của người đọc. Nói chung, Tiêu Đỉnh là một hậu bối xuất sắc.
Hehe, đọc xong sẽ làm một phát cảm nhận tổng thể nữa. Hồi hộp ghê á!
( 04 - 2008)