Avatar's sipjin_tu82

Ghi chép của sipjin_tu82

Thế giới bùa ngải

Những câu chuyện không có thật hay là có thật mà đã được truyền tụng quá lâu. Đây không phải là một sự tuyên truyền, bởi lẽ tính đến thời điểm này thế giới bùa ngải chỉ còn là trong tiềm thức cũng như là sự hình dung của mọi người.

Thế giới bùa ngãi dường như có một sức hút mãnh liệt với tất cả mọi người, từ trẻ con đến người lớn. Bởi vì ai cũng nghe đến bùa ngải (ngãi), nhưng không hẳn ai cũng hiểu ngọn ngành: ngải là gì?

Hi vọng những bài viết này phần nào làm được công việc đó. Còn chuyện bùa ngải, với người khác thì tôi ko biết, còn tôi thì ko tin. Đọc, nghe để thỏa trí tò mò mà thôi.

Những bài post sau đây được sưu tầm của những người, những thế hệ đi trước. Có cả sách vở, cả truyền miệng.

Vậy, bạn hãy đơn giản coi rằng những gì HTTS đăng lên đơn thuần chỉ là một trong vô vàn truyền thuyết về thế giới của núi rừng, của những bài học làm người mà thôi.

HTTS thủ bút

TÌM HIỂU NGẢI NGHỆ HUYỀN BÍ
(Huỳnh Liên Tử - 1969)


LỜI NÓI ĐẦU

Một người làm ăn thất bại, buôn thua bán lỗ, sự nghiệp bị sa sút lần hồi.
Một người đau khổ vì tình duyên phụ bạc.
Một người đau yếu quanh năm, chạy trăm thầy trăm thuốc tiền bạc tốn kém rất nhiều nhưng bệnh vẫn nan y.
- Họ tìm đến một ông thầy
Ông thầy ở đây không phải là một ông thầy dậy học, không phaỉo vị bác sĩ hoặc lương y nào mà là ông thầy xem về số mạng, hay nói đúng hơn là nhà tướng số tiên tri.
Nếu hoj tìm gặp được một ông thầy đầy đủ cả tài năng và đức hạnh thì đó là điều may mắn cho họ, nhưng ngược lại mà họ gặp phải một ông thầy tài sơ đức thiểu thì cũng chẳng sao, chẳng qua ông thầy bất tài đó không giải quyết đwowcj thì cũng chẳng hại gì.
Thông thường, những nhà tướng số lại giỏi luôn cả bùa ngãi và chính bùa ngãi là động cơ chính để thúc đẩy những con người cùng gặp những số phận không may tìm đến để cầu thỉnh, may ra mình có thể nhờ vào ấn quyết và giải nghệ cao tay cỷa ông thầy mà có thể thoát qua được những xui xẻo ngặt nghèo đó.
Hành động của những người thiếu may mắn đó cũng có phần phải mà cũng có phần không pjhải.
Phần phải đó chẳng qua chỉ là một sự cầu cạnh vào ma lực huyền bí nhất thời, còn phàn trái của hj là họ chẳng hiểu biết gì về hai chữ "Tâm đức" cả.
Bởi vì muốn thoát qua khỏ những tràm luân khổ ải đó không gì bằng họ. Hãy thành tâm thiện ý cầu nguyện và chính mình làm thực nhiều việc phước đức may ra sự tâm thành đó mới có thể đêm lại cho họ cuộc sống đầy đủ hạnh phúc và hạnh phúc đó mới có sự lâu bền được.
Tuy nhiên, trong phạm vi cuốn sách này, chúng tôi xin gác lại phần mệnh số và Tâm đức mà chỉ bàn qua vấn đề bùa ngãi, mục đích của chúng tôi chẳng phải là tuyên dương về bùa ngải mà chính là giải đáp những thắc mắc của quý vị để gửi thư hỏi han chúng tôi về tác dụng cỷa bùa ngải, cũng nh cũng có nhiều vị đã từng nghe nói đến bùa ngãi những trên thực tế lại không hiểu bùa ngãi là gì.
Vì vậy cuốn sách này đến tay quý vị cũng không ngoài mục đích đó và ít ra chúng tôi cũng giúp được chjo quý vị thêm phần nàp hiểu biết.



BÀI THƠ KỈ NIÊM

Tôi không phải là một nhà lý số
Có tài thần tiên đoán chuyện trần gian
Mong với nhìn cao biết chuyện Ngọc Hoàng
Hoặc cúi xuống nhìn sâu vào địa ngục

Toi chỉ là một con người chân thực
Biết yêu thương hờn giận suy tư
Từ thuở ấu thơ đương độ học trò
Tôi đã nghĩ vì sao đời khổ cực

Và từ đó tôi say mê huyền bí học
Muốn tìm ra tướng mệnh con người
Tất cả do đâu, dựng nghiệp vào đời
Ai phú quý? Ai sang hèn lao nhọc?

Bởi có số nên cuộc đời hư thực
Có rồi không ai biết chuyện tương lai
Ngót hai mươi năm lưu lạc nhiều nơi
Nay Ấn Đọ, mai Xiêm, Lào - mán thổ

Tôi dốc chí tầm sư cầu tổ
Mong tìm ra cửa ngõ huyền cơ
Bát quái đồ hình, bí pháp thiên cơ
Từng khảo cứu gắng công tu học

Đường số học biết đâu là cùng tột
Đi vàp rừng mới biết rừng sâu
Có trèo non mới biết non cao
Mới biết đwocj siêu hình là vô tận

Dù biết vậy tôi cũng không chán nản
Vẫn bền lòng đeo đuỏi khắp tầm tơ
Như thi sĩ thì phải làm thơ
Nhà bác học phải siêu về toán học

Rồi hôm nay với bao điều hiểu biết
Ngại ngùng gì tôi chép hết ra đây
Những điều hơn thiệt dở hay
Để cùng độc giả tỏ bày thiệt hơn.

Mậu Thân - Sài Gòn
HUỲNH LIÊN TỬ

NGẢI NGHỆ LÀ GÌ?
Người ta thường nói nhiều về Ngãi, nhưng trên thực tế không ai hiểu ngãi là gì? Do đâu mà có? Ngay cả những người đã chuộc ngãi về dùng cho gia sự cho chính bản thần mình mà chỉ hiểu một cách mơ hồ rằng "Đó là một quyền phép có sức mạnh về huyền bí, hay nói đúng hơn là một ma lực dẫn đắt người dùng ngãi đi đến mục đích mà mình mong muốn".
Thực ra ngãi cũng chỉ là một dược chất một loại thảo mộc mà các nhà chuyên môn đặch biệt đã tinh luyện gieo trồng, nuôi nấng trong phạm vi thần quyền, nói một cách rõ ràng hơn là họ dùng quyền phép bí thuật của họ để truyền vào cây ngãi hoặc củ ngãi và cũng tuỳ theo quyền phép và giá trị của loại cây hoặc củ để đánh giá trị của từng loại ngãi một.
Cũng cần mở một dấu ngoặc, chúng tôi xin thưa với quý vị rằng " HÃy gạt bỏ ra ngoài những nghi ngờ những điều mà chúng ta thường cho là vô lý, có lẽ trong chúng ta, quý bạn cũng như chgúng tôi có người đã từng chính mắt mình chứng kiến những phù phép ghê người của các thầy pháp cao tay, nào là dùng cây sắt xuyên qua người, dùng dao cắt đứt lưỡi, nhúng tay vào vạc dầu sôi... Dù ta có bài bác đến đây cỹng phải thầm phục và tin rằng họ có chân tài thực học, có khả năng về huyền bí thực thụ"
Người ta thường nói, người Nam giỏi về bùa ngãi, người trung giỏi về Thư phù, người Bắc thì giỏi về độc trùng. Sự phân tích trên rất đúng. Bởi vì người Nam chịu ảnh hởng của huyền bí Cao Miên và Lào nên sự phát triển về ngãi nghệ cũng do đó mà ra.
Người Trung chịu ít nhiều ảnh hưởng cỷa triều đại Chiêm thành nên lại thịnh về phù thư, đối ếm và người Bắc thì chịu ảnh hưởng của Tring hoa một nước mà xưa kia chuyên dùng hương mê và thuóc độc để hạ đối thủ.
Trên đây chỉ là nhận xét chung, nhưng trên thực tế số người giỏi về bùa ngải thư phù và trùng độc cjhỉ là con số tối thiểu mà thôi, và phần nhiều khi một người đã giỏi về bùa ngãi thì cũng biết lkuôn cả thư phù và trùng độc. Hiện nay các nhà tướng số có chân tài, phần nhiều đều hiểu rõ và biết cách nuôi ngãi luyện ngãi và thư phù...
Có lẽ một phần vì họ xét thấy những môn đó có liên quan ít nhiều đến nghề nghiệp nên tầm học, một phần nữa nhờ ở sự đi nhiều của họ, nay Lèo, mai Mán nên họ tình cờ tìm hiểu và học rồi được.
Ngoài những nhà tướng số ra, số còn lại biết về thư phù và bùa ngãi và trùng độc chính là những người chuyên môn sống bằng nghiệp đó.
Sau đây chúng tôi xin đơn cử ra một vài ví dụ về cách luyện chế về bùa ngải và tác dụng của nó.

BẠCH ĐẠI NGÃI
Tại Đế Thiên, Đế Thích (Cam Bốt Chia)


Bạch Đại ngãi là một cây tương tự như cây lan đất, nhưng rễ lớn hơn những lá thì cứng hơn có hoa màu trắng. Loại ngãi này mọc nhiều ở trong rừng thẳm miền đế thiên đế thích của xứ chùa Tháp.
Theo truyền thuýet thì ngừoi tìm ra cây ngãi này là một "lục cụ" vị sư già, danh hiệu là Sivong souk ngoài sự tu trì đạo hạnh ra ông còn là một nhà chuyên môn về bùa ngãi.
Ngời ta kể lại rằng vào klhoảng năm 1840 có một nhà du lịch ngừoi Pháp đến thăm đế thiên đế thích, vì thú vui ông ta đã len lỏi vào rrừng sâu để xem cảnh vật và săn bắn muông thú, vô tình ông xoang nhầm một loại cây kì lạ, loại cây này khi đụng nhằm thì cả người ngứa ngáy khó chịu ròi sau đó cả thân mình bị phù sưng lớn lên một cách kinh khủng và đau đớn vô cùng.
Đây cũng là trường hợp mới xảy ra lần đầu tiên mà nạn nhân lại là một nhà du lịch người Pháp.
Người Âu Tây thường ít tin vào bùa phép và ngãi nghệ, nên sau khi thấy mình bị ngứa ngáy sưng phù thì nhà du lịch cho rằng mình bị bệnh trong người phát ra và điều trị theo y học Tây phương. Nhưng sau nhiều ngày chữa chạy ko thuyên giảm mà lại càng gia tăng thêm, da thịt nở nứt chảy nước mắt thì mời đi không nhìn thấy ngaọi cảnh nữa. Đến chừng đó các bác sĩ mới tuyên bố là vo phương cứu chữa vì tìm không ra bệnh lý.
Người địa phương bèn khueyn nhà du lịch "Có thể vì một sự tình cờ phạm vào một lỗi lầm khi thần nhạo thánh trong lúc viếng cảnh Đế thiên Đế thích". Vậy nên cày xin để may ra thoát khỏi đăng.
Dù không tin nhưng trước cơn bệnh ngặt nghèo nan y đóm nhà du lịch người Pháp không thể làm khác được nên nghe theo lời dân đị phươngnhwò đoàn tuỳ tùng lo lễ vâth rồi đưa ông ta trử lại Đế thiên đế thích để lễ tạ.
Giữa khi cuộc lễ tạ đang diễn ra thì có một vị sư già lục cụ đi ngang qua nhìn thấy dừng lại xem và sau khi quan sát vị lục cụ bèn tiến gần đến rồi bảo với một người tuỳ tùng của nhà du lịch pháp rằng:

- Đây không phải là một bệnh lý do trong người phát ra và cũng không phải do thần thánh quở phạt mà chính là bị ngãi độc hành hạ. Muốn trị bệnh này thì chỉ có cáhc độc nhất là dùng ngãi để trị ngãi, nếu không, quá 100 ngày người bệnh sẽ chết, lời nói của lục cụ được mọi người chú ý và họ quay lại yêu cầu lục cụ chứng mình vì sao có thể biết được là nhà du lịch bị ngải độc và bị ngãi trong trường hợp nào?
Sau vài phút nghĩ ngợi lục cụ mới giải thích rằng "Đây là một tường hợp ngộ ngãi tình cờ, có thể ngài đây đi vào rừng sâu và vô tình đạp nhầm loại ngãi độc tên là "phù phấn ngãi". Cây ngãi này rất hiếm thấy và nó cũng chính là một loại ngãi mà nếu biết tinh chế tôi luyện thì sẽ trở thành một loại ngãi cứu người hơn là hại người. Sở dĩ nó có tên là Phù phấn ngãi vì lá cây có nhiều bụi phấn chỉ cần vô ý phấn vướng vào người là bị nguy ngay, cũng vì vậy mà các nhà chuyên môn ít khi trồng laọi ngãi này vì sợ tình cờ gieo hại cho người khác mà chỉ đi vào rừng timf kiếm mỗi khi cần mà thôi. Đây cũng là cơ duyên cho tôi bvà cho ngài đây.
May cho toi là đi tìm kiếm "Phù phấn ngãi đã tốn nhiều công phu mà chưa gặp, lại gặp người bị phù phấn ngãi làm hại, nhờ đó tôi biết được cây ngãi này mọc ở vùng nào.
Vừa nói lục cụ vừa lôi trong người ra một chiếc túi đựng nhiều chai lọ bé nhỏ rồi lấy một chai có đựng mộ loại thuốc nước mầu xanh lá cây, sau đó lục cụ mở nút chái ra đổ thuốc đó lêm trên người nhà du lịch và miệng thì đọc thần chú, trong vòng 20 phút thì quả nhiên nhà du lịch cảm thất toàn thân dễ chịu, sự rạn nứt và sưng phù đã xẹp xuống gần trở lại với mức bình thường ngoài những dấu nứt nẻ của da thịt thì pjhải cjờ thời gian, đôi mắt của nhà du lịch cũng bắt đầu nhìn thấy một cách rõ ràng như trước. Việc làm của lục cụ xảy ra trước những cặp mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh và trước sự rối rít mừng rỡ cám ơn của nhà du lịch. Sau đó nhà du lịch xin được đền ơn xứng đáng những lục cụ chỉ lắc đầu mỉm cười rồi bảo: Tôi chẳng muốn ngài đền ơn gì cả, vì tôi nghĩ đó không phải là ơn mf là một sự đổi chác. Xin ngài nhớ kĩ ngài đã xoang nhầm phù phấn ngãi tại đâu? Và vui lòng hướng dẫn tôi đến đó là tôi cám ơn ngài lắm. Bây giờ ngài nên trở về an dưỡng ít hôm cjho lành hẳn và cố nhớ lại xem, rồi tôi sẽ trở lại nhừo sự hướng dẫn của ngài. Nhà du lịch hứa sẽ làm thoả mãn lời yêu cầu của lục cụ sau khi trao địa chỉ của mình cho lục cụ biết.
Lục cụ đó chính là Sivong souk gốc người Lào.
Ba hôm sau đúng lời giao ước, lục cụ đến nơi cư ngụ của nhà du lịch để nhờ hướng dẫn đi tìm phù phấn ngãi.
Nhà du lịch bấy giờ đã hoàn toàn bình phục và trong quãng thời gian nằm nhà dưỡng bệnh ông ta cũng đã nhớ lại nơi mình vướng ngãi.
Thế là cuộc vào rừng kiếm ngãi bắt ddauf mà người chủ chốt là lục cụ. Cuộc hành trình không vất vbả lắm, trên đường đi lục cụ kể cho mọi người nghe mục đích cỷa mình khi tìm phù phấn ngãi.
Ông bảo rằng, phù phấn ngãi tuy có độc tính bên ngoài của nó nhưng nếu biết cách tôi luyện thì chính sự huyền diệu của nó thực là vô cùng, chỉ cần gạt bỏ một cách tinh vi tất cả những bụi phấn bên ngoài của lá cây, sau đó nhổ cây đem về trồng vào một cái chậu dất được nung kĩ. Trong chậu trước khi trồng Phù phấn ngãi phải có những thứ cần thiết gồm có đất núi, diêm sinh, sắt vụn, gỗ mục và muối biển. Ngần ấy thứ gọi là ngũ hành.
Có được ngũ hành ở trong chậu ròi bấy giờ hãy nhào trộn tất cả những thứ đó lại cho thực đều rồi đem bỏ chính giữa lòng đất của chậu và bắt đầu trồng cây phù phấn ngãi vào chậu đó.
Khi cây ngãi đã được trồng xong người lyuyện ngãi mới trịnh trọng thỉnh chậu ngãi lên thờ tổ rồi dùng quyền phép để truyền phù vào cây ngãi.
Sự luyện ngãi cao hay thấp còn tuỳ theo khả năng của người luyện và tác dụng của cây ngãi, khi cây ngãi đã được luyện xong thì nó đã bị mất đi một nửa phần thiên năng của nó và được điểm khuýet vào đó nửa phần linh phù.Từ đó cây ngãi đã biến thể, không còn là ngyuyên tính thiên nhiên của nó nữa và nó được dưỡng sinh theo khả năng của người luyện thông thường nhà luyện ngãi hay đổ hột gà sống vào gốc cây cjho ngãi ăn và cũng có những nhà luyện ngãi cao tay không cho cây ngãi ăn bằng hột gà mà lại cho ăn bằng huyết sống của con gà, làm như vậy tác dụng của ngãi sẽ mạnh hơn, có nhiều hiệu quả hơn. Tuy nhiên việc cho cây ngãi ăn bằng huyết gà cũng có những trường hợp nguy hiểm xảy ra nếu ông thầy non tay sẽ gặp một hậu quả nguy hại cho chính bản thân mình mà khó lường trước được.
Tác dựng của cây Phù phấn ngãi khi đã được luyện xong có thể chữa trj được bệnh tà ma ám ảnh, bệnh mất trí và hoảng sợ và hay nhất là có thể nhờ cây phù phấn ngãi để tìm hướng người bị thất lạc hoặc đồ vật bị mất cắp.
Cách chữa bệnh cũng như cách tìm đồ mất, tìm người thất lạc tất cả đều do quyền phép chuyên môn của người luyện ngãi.

TÌNH CỜ GẶP NGÃI QUÝ.
Câu chuyện của lục cụ nói với mọi ngừoi về cách luyện chế cây phù phấn hoa vừa dứt thì nhà du lịch ra hiệu cho mọi ngừoi dừng lại sau một hồi quan sát ông ta thận trọng báo cho lục cụ biết đây là khu rừng mà trước kia ông ta bị vướng ngãi phù phấn. Sau khi nhận được sự xác nhận địa điểm, lục cụ liền tỏ lời cảm ơn và yêu cầu nhà du lịch cìng đoàn tuỳ tùng của ông ta trở về trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Không đợi nhà du lịch hỏi lục cụ giải thích ngay rằng "Sự có mặt của mọi người trong khu rừng này sẽ bất lợi cho lục cụ trong khi tầm kiếm ngãi, và nếu rủi ro một vài người đạp trúng thì thêm phiền phúc"
Qua lời giải thích hợp lý của lục cụ moi người từ giã ra về.
Còn lạ một mình lục cụ trong rừng bấy giờ ông ta mới bắt đầu vào việc tìm kiếm phù phấn ngãi.
Thực ra thì trong thâm tâm của lục cụ chưa hẳn là tìm cây phù phấn ngãi mà phải hiểu một cách sâu xa hơn là lục cụ đi tìm kiếm nhiều thứ ngãi khác nữa.
Sở dĩ như vậy vì ông biết rằng một cây ngãu bất cứ là ngãi gì mà nó có thể mọc lên ở khu rừng nào thì tất nhiên ở đó có nhiều loại ngãi khác nhau vì hạp thổ. Và như vậy ong hi vọng rằng với khu rừng này ngoài phù phấn ngãi ông còn co sthể sữu tầm được nhiều cây ngãi quý giá hơn nữa.
Nhưng sau nhiều ngày tìm kiếm rất công phu lục cụ Sivong souk đã không tìm thấy được gì, ngay cả cây phù phấn ngãi cũg không có. Tuy nhiên không vì thế mà lục cụ chán nản, kinh nghiệm đã từng cho ông biếy là muốn kiếm được ngãi quý không phải là chuyện dễ, đôi khi phải mất cả năm mới kiếm được, có khi lại đi không rồi về là đằng khác nên trong tất cả mọi trường hợp ông luôn bền chí nhẫn nại.
Cũng vì vậy mà ông bắt đầu tính chuyện lâu dài. Ông tự chính tay mình dựng lên một căn cjhòi bằng lá, cây và di chuyển những vật dụng cần thiết gồm thức ăn và quần áo để sống trong nhiều ngày.
Thời gian thấm thoắt mà đã ba tháng, lục cụ sống một mình trong khu rừng già tịch mịch hoang vắng, sãn sàng chịu đựng cực nhọc đơn côi với bao nhiêu hiểm nghèo có thể xẩuy ra do những loài thú dữ mang lại với mục đích thực hiện cho được công việc tìm ngãi.
Cho đến một hôm vào một buỏi sáng sớm tinh mơ, những hạt sương mai vẫn còn đương đọng trên cành lá, lục cụ Sivong souk đã có mặt trên một dòng suối và đang vốc nước để rửa mặt đột nhiên lục cụ thoáng cảm nhận một mùi hương hoa phất tiết ra đâu gần đấy, có lẽ hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân, nên sau khi thoáng nhận được mùi hương lạ, lục cụ liền quay mặt nhìn chung quanh để tìm kiếm. Ông chợt mở lớn hai mắt với một nỗi ngạc nhiên và vui mừng thích thú, tước mặt ông là một khóm hoa trắng ẻo lả trông tợ hoa lan đang phô hưpơng sắc với thiên nhiên và toả ra mùihowng dịu nhẹ như ảnh diện của thác nước rừng cây rằng nơi đây chr có ta là đẹp. Mà quả thực vậy, giữa cảnh bao la bát ngát với núi rừng khe suối của thiên nhiên với sương mai buổi sớm giăng mắc mờ ảo, những cành hoa trắng ấy được nở ra trông chẳng khác gì một bức tranh tuyêtj mỹ có pha màu huyền thoại kì ảo.
Sau phút ngỡ ngàng vui mừng khi nhìn thấy hoa, lục cụ biết đích các là mình đã có duyên may tìm được ngãi quý và ngãi đó không phải là phù phấn ngãi mà chính là Bạch đại ngãi, một loại ngãi đã thất truyền qua hàng trăm năm trong giới luyện ngãi.
Sở dĩ lục cụ biết chắc đó là Bạch đại ngãi bởi chính ông là một nhà luyện ngãi cao tay mới có nhiều kinh nghiệm nên ông dù chỉ nhìn sơ qua ông cũng có thể biết được một cách chắc chắn.
Lục cụ tiến nhanh lại bên khóm bạch đại ngãi và thận trọng đưa tay nâng nhẹ những bông hoa trắng muốt ấy rồi với vẻ mặt nghiêm trang miệng ông ngâm to mấy câu thơ bùa chú:
Nhiệm màu thay nhiệm màu thay
Bạch đại ngãi bạch đại ngãi
Tạo hoá ban cho ta nhổ lấy
Nơi đây rừng buòn sương sớm chiều mây
Bạch đại ngãi bạch đại ngãi
mặt trời mọc phương đông lặn về tây
Thái dương lên làm ngày
Thái âm về làm đêm tối

Muôn thú muôn laòi nước nguồn cây cội
Bạch đại ngãi bacchj đại ngãi
Xin hãy thương ta ta nhổ lấy
Đem xa rừng ở cùng ta mãi mãi
Án ba na, hấp tì na
Án ba na mê xi na cum pa
Đông tây nam bắc
Án ba na án ba na cum pa

Sau khi đọc ngâm bài thơ bùa chú xong, bấy giờ lục cụ mới nhổ lấy bụi ngãi một cách khéo léo và nâng nhẹ vào tay đem vè nơi tạm trú.
TÁC DỤNG CỦA BẠCH ĐẠI NGÃI
Cây bạch đại ngãu khi còn mọc ở rừng thì chỉ có vẻ đẹp thiên nhiên, có một điều lạ là khu rừng nào có cây Bạch đại ngãi mọc thì ở đó không hề có loài thú dữ như cọp, beo mà chỉ có những loài thú hiền lành hoặc chim muông mà thôi.
Nhưng một khi cây Bạch đại ngãi lọt vào tay một nhà huyền bí học cao tay luyện ngãi thì cây Bạch đại ngãi nghiễm nhiên trở thành một dược chất linh vật vô cùng quý giá, có thể giúp người cải tử hoàn sinh, có thể cứu người qua cơn hoanj nạn hoặc giúp người làm nên cơ nghiệp qua sự trung gian bùa chú kuyện ngãi của ông thầy ngãi.
Hiện nay ở Việt nam cĩng có một vài danh sư may mắn nên kiếm được Bạch đại ngãi này, hoặc họ chuọc từ ngoạ quốc về bằng cách gieo giống truyền đời.
Một cây Bạch đại ngãi đã thuộc vào hữu chủ nhân thì người luyện ngãi xem cây bạch ngãi quý giá chẳng khác sinh mạng mình và nếu nhà luyện ngãi trao cây bạch đại cho ai thì cũng rất thận trọng, ít ra đó là cháu hoặc thân thích, ngoài ra chỉ những ngừoi hợp tuổi tác và căn mạng thì ông thầy mới trao cho.
Điều cần biết là một người trồng cây ngải bạch đại mà không được quyền phép của nhà chuyên môn trao cho thì hậu quả rất tai hại mặc dầu trồng để chỉ chơi hoa cho đẹp (Những trường hợp vô tình). họ gặp nhiều tai hoạ bất ngờ có khi nguy cả đến tnhs mạng.
NGẢI YÊU VÀ BÙA MÊ
Thường thường quý vị độc báo hay thấy tin tức nào là 5 con bỏ chồng mang tiền theo trai, gái 16 bỏ nhà cắp tiền cha mệh đi xây tổ ấm với một ông già đáng tuổi cha ông hoặc là một ông chồng mẫu mực bỗng dưng bỏ bê gia đình để chạy theo vợ bé, đôi khi người vợ bé đó chẳng có chút nhan sắc hoặc tệ hại hơn là lớn tuổi gấp đôi mà người đàn ông vẫn mê muội chạy theo phục vụ hết mình, tạo nên cảnh gia đình bị xáo trộn, vợ conn đau khổ... Tất cả đó phần nhiều đều do tác dụng của bùa ngãi mà có.
Những ông thầy ngải chuyên môn mà giúp cho thân chủ mình làm những việc trái với đạo nghĩa như vậy thì quả thực là vô lương tâm, hj quên hẳn thiên chức của mình mà chỉ nghĩ đến môi lợi to lớn trước mắt mà không nghĩ đến mối hại to lớn mai sau cho thân thế họ.
Có thể những ông bùa ngải đó chỉ là những tay mơ, hiểu biết chút đỏnh về nghề nghiệp mà thiếu hẳn căn bản cội nguồn nên không thấu rỗ hậu quả mai sau sẽ xảy ra cho mình nên mới dám hành động như vậy chớ thực ra một nhà chuyên môn tinh luyện về ngải nghệ luôn luôn phải nhớ câu:
Nhất nhật hành sư
Tam niệm hành lhất"
Nghĩa là: Một ngày làm thầy, Ba năm ăn mày.
Quên đi điều đó tức là đã quên bổn phận làm thầy, cũng tức là tự mình huỷ bỏ danh vị của mình mà đi vào bá đạo.
Đã làm thầy thì phải nhớ rằng:
Chỗ cao sâu nhiệm màu phải biết
Để mà tu cho thấu lễ trời
Cuộc trần bể khổ đầy vơi
Trầm luân mê muội kiếp người còn chê.
Trong phạm vi bài này tôi xin có đôi lời cảnh cáo những ai làm thầy mà mê tâm thì nên thức tỉnh ngay đi và tôi cũng xin thành thực khuyên những người đã lỡ dùng ngải nghệ bùa mê để lung lạc kẻ khác nên sớm hối ngộ mà trả thiên tính nhân vbản cho kẻ lung lạc hầu mai sau mới tránh được hậu quả tai hại cho chính bản thân mình vậy.
Muốn biết rõ một người bị bỏ ngãi yêu và bùa mê thì hãy nhìn vào dáng điệu của họ. Người họ như quên mất một cái gì, nét mặt luôn luôn có vẻ nghĩ ngợi suy tư, mắt không nhìn thẳng vào kẻ đối diện mà hay nhìn xuống hoặc nhìn lên. Những sự vật trước kia họ tỏ ra săn đón mê thích thì khi bị bỏ ngãi họ không còn chú ý mà tỏ vẻ hờ hững lơ là như không cần thiết đến. Có một điều là ngoài tự nhiên của con người và có đầy đủ những sự nhận thức mới trước sự vật.
Có một cách cứu gỡ người bị lậm bùa mê và ngải yêu, nhưng cách này chỉ để cứu gỡ trong trường hợp người bị ngãi non hợc bùa chú thường mà thôi. Cách đó là hãy dùng đọt non của cây khế chua nấu nước cho người bị bùa ngãi uống, đàn ông bị ngãi thì ngắt 7 đọt khé mà nấu nước, đàn bà thì 9 đọt. Sau khi cho họ uống xong, chờ đến tối lúc họ ngủ hãy cắt cổ một con gà trắng, lấy huyết đó gạch một chữ thập vào hai lòng bàn tay và bàn chân của họ còn lại thịt gà thì nấu cháo đậu xanh bỏ thực nhiều hành và tỏi, đừng bỏ tiêu, sáng ra cho họ ăn, nếu người bị bùa ngải nhẹ thì sau đó họ sẽ trở lại bình thường ngay, điều quan trọng là sau khi đã cứu gỡ được người bị ngãi đừng bao giờ tuyên bố ra cho người ngoài biết mà chỉ nên im lặng.
Trong phần này chúng tôi xin quý vị miễn cho khỏi phải trình bày về cách luyện chế bùa mê và ngãi yêu, vì chúng tôi nghĩ rằng viết ra một cách rõ ràng e có điều bất lợih và biết đâu một kẻ vô lương tâm nào đó sẽ lợi dụng vào sự hiểu biết sách vở để làm điều sằng bậy mờ ám thì chính chúng tôi cũng đã chịu một phần lớn trách nhiệm vậy.
MÊ TÂM NGẢI
Xuất xứ tại khu rừng Thất Sơn

Ngãi mê tâm là một loại ngải có tác dụng làm cho người mắc ngãi ban đầu thấy xốn xang khó chịu, sau đó cảm giác nóng rãy trong lồng ngực rồi nhiều ngày kế tiếp khi ngãi đã lậm rồi thì người bị ngãi ngồi đứng không yên miệng nói láp nháp như người bị điên mất trí.
Phải bnói rằng những ông thầy ngãi chuyên dùng những loại ngãi này tiếp tay cho thân chủ miònh để loại trừ đố thủ vì ham tiền thì đúng là loại thầy gian manh. Họ dám làm một việc ác thì trăm ngàn chuyện ác khác ho cũng dám làm.
Trong tình trường.
Trong thương trường...
Những lòng lang dạ độc thường bỏ tiền bạc ra mua chuộc những ông thầy ngãi gian manh thất đức cầu họ tiếp tay mình để hạ gục đối phương.
Thực ra họ có dùng ngãi Mê tâm để hại được ai rồi thì họ cũng gánh lấy hậu quả trầm trọng đối với bản thân sau này. Thuy nhiên trong thực tế thì họ gây nên sự đau khổ cho kẻ khác.
Muốn chặn đứng được sự jhành hạ của Mê tâm, thân nhân người bị ngãi nếu cảm thấy có sự nghi ngờ thì nên cấp thời cho nạn nhân uống ngay nước Âm dương thuỷ nấu với đậu đen rang cháy.
Nươc Âm - Dương tức là nước giếng và nước mưa.
Lấy 2 thứ nước này hoà chug cho vào nồi nấu với đậu đen rang cháy khi thấy nước vàng sậm thì bắc ra để nguội cho người bị ngãi uống để tránh tình trạng phát triển khi tầm thầy cứu chữa.
Tình trạng này có thể kéo dài khá nhiều ngày nếu chưa tìm ra thầy chữa trị thì mỗi ngày phải cho người bị ngải uống 2 ly nước đậu âm dương
Kẻ hại người bằng ngải Mê tâm căn bản trước tiên của họ là biết được tên tuổi của nạn nhân.
Nếu không biết được đích xác tên tuổi của nận nhân thì họ cũng đành bó tay mà chịu.
Cây Mê tâm mọc khá nhiều tring vùng rừng núi Thất Sơn. những nhà đã chuyên môn luyện ngải chân chính không bao giờ để ý đến loại cây này, vì nếu gặp họ sẽ nhổ phá đi ngay.
Ngãi mê tâm có lá màu xanh sẫm, bản to và dài, đâm thẳng từ dưới gốc lên như hình kiếm.
Hoa màu tím đen có đốm trắng và luôn luôn hoa nở chỉ có 4 cánh, một cánh thực lớn à 3 cánh nhỏ đều nhau. KHi nở hoa tiết ra mùi hăng hắc khó chịu

LONG PHỤNG TIÊN LAN hay là MAI HOA XÀ VƯƠNG NGẢI
(Xuất xứ tại khu rừng thẳm bên Tàu - Huyện Tô Châu)


Trong sách Tàu khảo về hoa lan có chép một gia thoại:
Viên ngoại Lý Tử Diệu từ Hàng Châu đến Tô CHâu thăm người quen, tình cờ gặp một người thợ rừng trên tay có cầm một cây lạ, tương tự như loài hoa phong lan nhưng chỉ có lá mà kông có hoa. là một nhà chuyên môn về hoa lan nên viên ngoại mua ngay. Sau khi hỏi kĩ người thợ rừng về xcuất xứ của cây hoa lạ, viên ngoại Lý Tử Diệu biết rằng cây lạ đó đó do người thợ rừng nhổ ở một thân cây gỗ mục trong rừng thẳm. Thân cây rất mềm mại, lá màu xanh sẫm, có pha đốm vàng lấm chấm trông qua như mình rồng uốn khúc, chiều dài thân cây độ năm sáu tấc tây, lá trổ từ thân cây ra đến gần gốc, gồm tất cả mười thân cây như vậy.
Mua xong cây lạ, viên ngoại Lý Tử Diệu đóng một tấm gỗ hình bướm, ghép gỗ mục và rêyu rừng vào rồi đem gắn cây lạ đó vào bảng gỗ và treo vào giàn lan rồi tháng ngày chờ đợi.
Quả nhiên, đến cuối năm, cây lạ trổ hoa mược mười giò bông theo mỗi thân cây, và hình dáng hoa khi nở trông như đàn chim phượng đang vỗ cánh, sắc hoa thì ngoài cánh màu hồng thắm phía trong màu tím sẫm, giữa màu tím và màu hồng thắm có pha chấm vàng lốm đốm trông tuyệth đẹp, đêm đên shoa toả ra mùi hương thơm dịu quyến rũ.
Thấy cây lạ trổ hoa rất đặc biệt và hiếm thấy, vả lại cây hoa đã chịu ăn vào gỗ mục thì quả đúng là lan rừng rồi nên viên ngoại vô cùng sung sướng liền tổ chức mừngkhánh hạ hoa nở và đặt tên cho hoa.
Vì thấy cây hoa như mình rồng, hoa nở như phụng múa nên viên ngoại đặt cho cây một tên rất đẹp là "Long Phụng tiên lan".
Ông đem giò lan ấy treo cao hơn tất cả các thứ lan khác rồi tự phong tước cho cây lan đó là chúa các loài lan.
Nhưng sự đời lắm bất ngờ, cũng chỉ vì giò lan đó mà viên ngoại chết thảm.
Số là một hôm viên ngoại bận việc đi xa phải ở lại đêm không về đượch rủi thay đêm đó giời bão mưa to, người nhà không để ý nwn gió thổi mạnh làm giàn lan bị kung lay và giò Lan Phụng tiên treo cao quá nên bị gió thổi bay rớt xuống đất, cây lan bị gãy nát và bầm dập. Trưa hôm sau, viên ngoại trở về thấy cnảh ấy, ông đâm ra hốt hoảng thất thần vội nhìn xuống đất thì ngay chỗ cánh xa ông độ năm thước giò lan đã tơi tả. Ông chạy đến nâng lên thì tất cả đã tan tác.
Ông chết lặng với giò lan trên tay, thình lình ông hộc ra một búng máu tươi rồi té xỉu. nGời nhà vội vã vực ông đem vào nhà cứu chữa, nhưng nửa tháng sau thì ông mất.
Từ đó về sau cũng có người kiếm được loại hoa lan này nhưng tất cả những người chơi lan không một ai dám trồng vì họ nghĩ rằng xui xẻ
Nhưng dưới cặp mắt chuyên môn của những nhà luyện ngãi thì trái lại, trong thực tế chính cây lan Long phụng tiên đó là cây ngãi trứ danh có tên là "Mai hoa xà Vương". cây ngãi này nếu tinh luyện sẽ thành một cây ngãi rồng, khi ngậm vào miệng thì da thịt sẽ cứng rắn dao chém ko đứt và còn có tác dụng dùng để chữa bệnh cho những người bị rắn độc cắn.
SỞ dĩ cây này cí tên là Mai hoa xà Vương là vì theo những nhà luyện ngãi cao tay cho biết nguồn gốc của cây này, do sự giao hợp của loài rắn chúa mai hoa (Rắn có ngọc) sống hàng trăm năm ở thâm sơn cùng cốc. Loài rắn này rất hiếm và chúng chờ lúc trăng lên giữa trời mới đem nhau ra khoảng trống để ái ân rồi chất tinh trùng vương vãi vào cây gỗ mục và từ đó mọc lên loài cây kỳ lạ, cây đó chính là giò lan phụng mà viên ngoại Lý tử Diệu đã trồng.
Một nhà chuyên môn về ngãi nghệ khi tìm gặp cây này trước khi nhổ lấy phải nghiêm trang đi quanh cây năm vòng miệng ca bài thần chú như sau:

Mai hoa xà vương
Thụ khí âm dương
Màu nhiệm vô lường
Đông phương Tây phương
Nam phương Bắc phương
Toả ngát mùi hương
Bắc quái cửu cung
Án ba na mê cum
Mai hoa xà vương
Hoàng thiên xin chứng
Thỉnh cây xa rừng
Án ma na mê cum

Sau khi đi quanh cây ngải năm vòng theo ngũ hành đọc baòi ca thần chú xong, ông thầy ngãi mới cúi xuống nhổ lấy cây mai hoa xà vương đem về trồng và từ đó vận dụng khả năngchuyên môn của mình để tinh luyện cho cây ngải trở thành hữu dụng.
Loại ngãi này mọc nhiều ở miền cực bắc Ấn Độ, tuy gọi là nhiều nhưng muốn tìm thấy cũng phải tốn nhiều công phu mới gặp đợc. Có một điều lạ là cây không sinh sôi nảy nở như những loài cây khác, mà một bụi cây gồm có bao nhiêu cành lá thì khi đem về trồng dù trôi qua nhiều năm cây Mai hoa xà vương cũng chỉ xanh tốt thêm rồi nở hoa chứ không đâm thêm chồi thêm llộc và cũng không có trái, vì vậy cây Mai hoa xà vương không thể gieo giống truyền đời được.
Một nhà luyện ngãi chuyên môn nếu khéo tinh luyện và chăm bón thì có thể nuôi cây Mai hoa xà vương sống lâu lắm là 10 năm và khi cây khô héo phải làm lễ tống táng rất long trọng.
Theo tục truyền thì cây ngãi Mai hoa xà vương khi chết được đem chôn ở một nơi cao ráo và khuất vắng, ít lâu sau tại vùng chôn cây ngãi đó có rất nhiều loại rắn hoa mai tới trú ẩn quanh đó.

SỐNG TRÊN ĐẤT LÀO
Một loài hoa lan đẹp
Một loài ngãi cầu tài.

Cách đây 20 năm khi tôi còn sống tại tỉnh Thác Khôn ở miền hạ Lào, tỉnh này giáp giới với Cao Miên, tên tỉnh là Khone nhưng vì vùng khonne rất nhiều thác nước thiên nhiên nên mọi người gọi một cách nôm na là Thác Khôm.
Những du khách đến đất Lào phần nhiều thích ngắm cảnh thác nước thiên nhiên, tại đây tôi đã có dịp viếng thác Somphonit; Sang Rheuk (Bạch tượng) và đặc biệt nhất là thác Rha pheng. Thác này rất đẹp, có thể nói là đẹp nhất xứ Lào. Giữa thác đá dựng lên hình vòng cung vbề ngang ít lắm cũng gần trăm thước, đứng từ xa trông lại chẳng khác gì một chiếc móng ngựa khổng lồ, nước từ trên cao đổ xuống cuồn cuộn, bọt nước văng lên tung toé tạo thành một vùng trắng xoá, dưới ánh nắng chiều trông óng ánh như ngũ sắc lung linh huyền ảo. Tục truyền rằng : nơi đây những loài cá sống lâu năm tụ về thì được hoá rồng.
Đi thăm thác Rha pheng tôi phải tự hào rằng mình đã tạo được một cuộc du ngoạn kì thú bổ ích và lắm công phu.
Thực vậy, muốn đến được thác nước này tôi phải đi bằng xe ngựa dọc theo đường tỉnh lộ sô 13 rồi qua sông và đi bằng nhiều thứ xe khác kể cả đi bộ khoảng 20 cây số mới đến nơi.
Bên cạnh thác có một nhà lều hình lục giác lợp lá mây rừng, dùng để cho du khách nghỉ chân hoặc phóng tầm mắt ra xa để ngăm phong cảnh núi rừng thiên nhiên.
Khó mà tả được cảnh đẹp của rừng cây thác nước hùng vĩ, nếu không được tận mắt chứng kién.
Vì đường sá trở ngại nên bất cứ ai đã đến viếng thăm thác Rha pheng đều phải chuẩn bị một đêm ngủ lại để sáng ra còn có thể viếng thăm một vài cảnh đẹp khác ở xung quanh.
Đêm rừng thực là huyền bí, giữa cảnh trời đêm mênh mông huyền hoặc trong căn lều lá tôi nằm thao thức mãi không ngủ được một phần vì xứ lạ, một phần vì nghe tiếng khèn từ 4 phía vọng lại tạo cho kẻ xa nhà, xa quê hương một nỗi buồn nhưng nhiều thấm thía.
Tiếng khèn não nuột vương mang tuy cung điệu gần như lặp lại nhưng âm thanh lạ lùng bí ẩn, nghe như có vẻ man dại, kể lể trách móc. Nhất là tiếng khèn lại được trỗi lên giữa một vùng rừng thẳm thâm u nghe lại càng thần bí, ai oán.
Nghe qua tiếng khèn của dân Lào, tôi nhận xét tâm hồn của họ rất chất phác, rất gần gũi với thiên nhiên, đem cuộc sống của mình với tất cả mọi sự dễ dãi nhưng trong thâm tâm, trong sâu kín của tâm hồn họ thì hình như chất chứa muôn vàn sự ấm ức chẳng khác gì con tằm nằm trong cái kén khi đã biến thành nhộng thì muốn cắn kén phá vỡ để chui ra.
Tức cảnh sinh tình, tôi khe khẽ ngâm lên mấy câu thơ tự sáng tác:

Ôi, rừng đêm mông mông huyền hoặc
Tiếng khèn buồn cung điệu vương mang
PHa pheng nghìn năm bát ngát
Núi rừng Lào chan chứa ánh trăng loang
Nghe tiếng nhạc lòng ta nhưng nhức
Thương quê nhà thao thức từng canh
Trên mái khuya sương rơi lác đác
Sầu mênh mang nhung nhớ vây quanh.

Sáng hôm sau, rời khỏi thác Pha pheng tôi trở về tỉnh và sống ở đó nhiều ngày.
Tuy gọi là tỉnh nhưng Thác Khôn dân cư chẳng có gì là đông đúc lắm. có lẽ vì xứ Lào đất rộng người ít nên dân cư không sống tập trung nhiều, họ ở cách xa nhau hàng dăm bảy trăm thước hoặc vài cây số là thường.
Tỉnh Khôn vào thuở đó còn có trên ba ngàn dân, tại đó tôi có tìm hiểu được một giai thoại về loài hoa phong lan có tên là Spao linh. Hoa này ở núi rừng Việt Nam không thiếu, nhất là vùng thâm sơn Đà Lạt, ngừoi ta gọi là Hoàng lan. Giới chơi phong lan ở VN rất thích trồng loại lan này.
Sở dĩ tôi đề cập đến giai thoại hoa lan này bởi vì nó cũng chính là một loại ngãi cầu tài.
Câu chuyện như sau: có một gia đình nọ, người chồng đi vào rừng tình cờ nhổ được một bụi hoàng lan mọc bám trên cây mục, ông ta nhổ về đem trồng vào một cái thùng bằng gỗ cây.
Bụi hoa Spao linh ban đầu chỉ bằng hai nắm tay cầm chặt nhưng từ ngày được trồng vào chậu, được sự săn sóc của bàn tay người, cây Hoàng lan phát triển rất mau, đến cuối năm thì cây nảy nở ra bằng ba lần lúc mới trồng, lá dài thêm và xanh mướt. Từ trong cây trổ ra 4 giò bông nở hoa tuyệt đẹp, rồi năm sau và năm sau nữa, chậu hoa càng ngày càng to lớn, cũng từ ngày trồng chậu hoa này, gia đình nọ làm ăn rất phát đạt chẳng khác gì sự nảy nở của chậu hoa.
Một hôm có ông thầy ngãi đi ngang qua nhà người người chủ có trồng chậu hoa Hoàng lan đó, ông chợt dừng lại và chỉ chậu hoa trồng ở giữa sân rồi nói lại với chủ nhà rằng:
Đây là một chậu ngãi cầu tài, xin ông chủ để ở một nơi cao ráo và mát mẻ và thỉnh thoảng nên cho vào đó một ít lòng đỏ hột gà để cây chóng xanh tốt, ai trồng cây này mà xanh tốt, chóng nảy nở , ra nhiều hoa thì sự làm ăn đại phát, nếu trồng nó mà bị tàn lụi đi thì sự làm ăn cũng theo đó mà phá sản.
Nghe lời ông thầy ngãi nói vậy người chủ nhà mỉm cười gục gặc đầu nhưng trong thâm tâm thì ông ta tỏ vẻ chẳng tin, dù trong thực tế từ ngày trông chậu hoa đó người chủ nhà làm ăn rất phát đạt, nhưng ông tự tin vào tài năng của mình và cho rằng nhờ sự cần cù chăm chỉ làm ăn và nhờ thời vận của mình tốt mới khá được, hơn nữa ông ta là một người ngang bướng không tin vào mê tín dị đoan và cho rằng lời nói của ông thầy ngãi đó là huyền hoặc vô lý.
Ông thầy ngãi nhìn qua dáng điệu của người chủ nhà và biết rằng ông ta không tin mình. Tuy vậy ông cũng không lấy thế làm buồn, vui vẻ chào chủ nhà rồi quay gót đi ra sau một lời nhắn nhủ:

- Một ngày nào đó ông sẽ hiểu rõ giá trị của chậu ngãi và lời nói của tôi hôm nay.
Đứng nhìn ông thầy ngãi đi khuất người chủ nhà mới quay trở vào miệng lẩm bẩm:
- Hừ! Thực là hão thuyết.
Ngày nọ, có một ngừoi chơi lan nghe đồn về cây lan này đã tới nhà ngừoi chủ chậu lan để hỏi mua với giá cao. Ông đưa ra lời đề nghị mua với giá khiến chủ nhà phải ngạc nhiên đến không tưởng tượng đựoc.
Ông chủ nhà vì ham lợi nên đã đồng ý bán ngay với nét mặt mừng vui rạng rỡ.Người mua hoa sau khi trả tiền thì vội vã mang chậu hoa đi ngay, còn chủ nhà nghĩ rằng :" có lẽ ông thầy ngãi nói đúng một phần nào vì mình đã bán chậu hoa với một giá cao chẳng thua gì vàng ngọc, đúng là chậu ngãi cầu tài". Thực ra ý nghĩ đó của ông chủ nhà nọ chỉ là một ý nghĩ có tính cách châm biếm và hài hước mà thôi, trên thực tế ông ta vẫn không tin chậu hoa Hoàng lan là một thứ ngãi cầu tài.
Nhưng sự đời có nhiều chuyện lạ mà không ai ngờ được, kể từ ngày bán đi chậu hoa Hoàng lan ông chủ nhà đó bắt đầu gặp nhiều sự rắc rối thất bại trên con đường làm ăn của mình . Sự nghiệp này dồn dập đến mức chẳng mấy chốc mà gia tài ông đã bị khánh kiệt, đến phút đó ông chủ nhà mới hối hận trách mình vì không tin lời ông thầy ngãi và ham tiền đem bán chậu hoa nên mới có sự đổ vỡ ngày hôm nay.
Khi sự nghiệp đã hết, tay trắng trở về không , bấy giờ người chủ nhà mới tin lời ông thầy ngãi và đi vào rừng sâu để kiếm tìm. Ông đã tìm được, nhưng khi bụi hoa được trồng vài chậu lại chẳng sinh sôi nảy nở mà càng ngày càng tàn lụi đi trước sự buồn khổ và thất vọng vô cùng của chủ nhà, chứng tỏ rằng thời của ông đã hết.
Nếu chỉ căn cứ vào câu chuyện trên đây để kết luận Hoàng lan là một loại ngãi cầu tài thì hơi vội. Nhưng trên thực tế qua nhiều khảo nghiêm của các nhà chuyên miin thì quả thực cây Hoàng lan là một loại ngãi cầu tài có giá trị thực thụ.
Có một điều rất đặc biệt là trồng cây hoa Hoàng lan để cầu tài không phải qua sự phù phép của các nhà chuyên môn về ngãi nghệ, mà nó đã có hẳn thiên tính ai hạp thì được. Khác với các loài cây ngãi khác luôn luôn phải có sự tinh luyện và phù phép mới thành công.
THẦY NGẢI MÁN VÀ CON VOI GIÀ MỘT NGÀ CỦA VUA HÀM NGHI
Theo tài liệu của Thái Hy DY đăng trên báo Tân Luận 1964
Năm 1888 sau cuộc quậtkhỏi chống Pháp của vua Hàm Nghi với sự phò tá của hai phu chính đại thần Tôn Thất Thuyết và Nguyễn Văn Tường bị thất bại, vua Hàm Nghi bị nắt do sự phản bội của gian thần Trương Quang Ngọc, sau đó vua Hàm Nghi bị đày sang Angieri.
Theo truyền khẩu trong nhân gian thì khi vua Hàm Nghi còn tại triều ngài thường hay ngự trên lưng hớt voi một ngà mỗi khi dạo chơi trong Hoàng thành hay xa hơn nữa là trong những cuộc săn bắn thuộc vùng núi non kề cận kinh đô.
Nhưng sau ngày vua Hàm Nghi bị Pháp bắt rồi đày ngài sang Angieri thì thớt voi một ngà của nhà vua cũng mất tích luôn không một ai trông thấy nữa.
Mãi đêbs năm 1947 mới có người trông thấy voi một ngà của nhà vua Hàm Nghi xuất hiện lại vùg rừng núi huyện Lệ Thủy thuộc tỉnh Quảng Bình nghĩa là cách hơn 50 năm sau.
Có điều sự xuất hiện của voi một ngà này đã gây ra khá nhiều tai nận khủng khiếp cho dân chúng thuộc huyện Lệ Thủy chuyên đi rừng làm gỗ. Số người chết vì bị voi chà đạp lên đến hàng đôi ba chục người, nạn nhân bị voi chà đạp nhiều nhất là hai làng Xuân Bồ và Mỹ Trạch.
Nhà đương cuộc lúc báy giờ đã tìm đủ mọi cách để hạ voi nhưng súng đạn lúc ấy không mang lại kết quả gì mà còn làm cho con voi một ngà hung dữ thêm lênà giêếthại nhiều người hơn nữa.
Một điều rất nguy hiểm là thời ấy đang trong thời kì kháng chiến chống Pháp nên đa số dân cư đều tìm lên sống ở miền núi để tránh nạn khủng bố, Nếu không trừ dựoc nạn voi dày thì tai họa sẽ vô cùng, khó mà lường được.
May sao có một vị bô lão đã ngoài 70 tuổi chạy tản cư ra lập nghiệp tạm thời ở Quảng Bình ông ta nghe chuyện voi 1 ngà dày đạp giết người nên đến nhà đương cuộc xin được yểm trợ để oong ta đi tìm voi vì ông ta nghi ngờ voi đó là voi 1 ngà của vua Hàm Nghi xưa kia và chính ông ngày xưa là quản tượng của thớt voi đó.
Ông tin rằng nếu quả thực là voi xưa do ông điều khiển thì ông có thể thuyết phục được.
Trước sự đề nghị của bô lão đó nhừ đương cuộc chấp nhận ngay và sau đó là cuộc tìm voi của vị bô lão với sự yểm trợ của một trung đội võ trang.
Sỡ sĩ vị bô lão đó tin quyết rằng đó là voi một ngà của Vua Hàm Nghi vì ông nghe người đi rừng gặp voi về kể chuyện lại là voi một ngà có đeo xiềng và quai da, chân có dín vòng sắt nên ông mới dám tin như vậy.
Quả nhiên sau 2 ngày tìm kiếm với tất cả sự dè dặt, đoàn người đã gặp được voi một ngà dưới chân núi Rợn.
Thấy đông người từ xa tiến lại, voi gầm lên chuyển động cả núi rừng rồi định xông tới đoàn ngừoi làm sữ. Vị bô lão vừa nhìn thấy voi đã tin chắc là voi xưa nên ông vẹt đoàn người yểm trợ và tiến lên phía trước nói vài tiếng líu lo hình như là thứ tiếng ngày xưa ông thường dùng để nói với voi khi còn làm quản tượng.
Hình như nghe được tiếng của ông lão, voi ngừng lại vòi giơ lên cao và 4 chân dậm thình thịch xuống đất. Thấy điêu bộ của voi, ông lão mừng rỡ vì biết đích xác đó là voi già xưa và voi đã nhận ra tiếng lóng của mình. Ông liền mạnh dạn tiến về phía voi, mồm hát líu lo nhiều thứ tiếng lạ, quả nhiên sau một tiếng rống to thảm thiết, voi phục chân trước quỳ xuống đón.
Ông lão ôm lấy đầu voi, tay sờ xiềng cả người và voi đều nước mắt tuôn tràn.
Sau phút cảm động đó ông lão tìm đủ mọi cách để dụ voi về hàng, nhưng điều này voi đã không làm vừa ý ông lão. Cuối cùng ông lão khuyên voi nên tìm vào sâu trên non cao và không nên sát hại dân lành. Có lẽ voi hiểu được tiếng người nên sau lần đó trở đi tai nạn voi dày không còn xảy ra nữa và voi cũng biệt tích hông còn ai thấy.
Nhưng hơn một năm sau, tai nạn này lại xảy ra, voi lại tiếp tục chà đạp người đi rừng chỉ vì một hôm voi gặp một đoàn người có súng và vì thiếu bình tĩnh đoàn người đó đã bắn xối xả vào voi.
Cuộc thảm sát bắt đầu xảy ra, lần này thực vô cùng nguy hại và sự thuyết phục của vị bô lão trong những lần sau đều không có hiệu quả.
Nhà đương cuộc hết sức lo lắng và bối rối trước thảm họa này, về sau đành để người ra tận Thanh Hóa để đón một ông thầy ngãi vào trị voi và lần này rất kết quả. Voi một ngà bị ông thầy ngãi giết chết bằng cách thư ngãi bắn tên.
MỘT CÁI CHẾT RÙNG RỢN DÀNH CHO VOI MỘT NGÀ
Thư ngải rắn vào bụng voi


Ông thầy ngãi Mán được hướng dẫn đi tìm voi vào những nơi voi thường xuất hiện.
Dụng cụ để hạ voi của ông thày ngãi là một cây cung thường, dài một thứoc hai, báng cung tám tấc với ba mũi tên có tẩm độc ngãi, ngoài ra không còn một thứ gì khác lạ.
Chờ đợi đến 3 ngày mới gặp được voi, từ trên cao ông thầy ngãi đọc bùa chú rồi lắp tên vào cung bắn liền 3 mũi vào mình voi, tiếp đến là những người đi sau nổ súng yểm trợ cho ông thầy ngãi Mán đẻ đuổi voi vào rừng sâu, sau đó mọi người ra về.
Theo lời ông thầy ngãi mán cam đoan thì 7 ngày sau vao frừng tìm kiếm voi thế nào voi cũng chết, mọi người đều hoài nghi lời nói của ông thầy ngãi, vì bằng chứng rất cụ thể là súng trường và lựu đạn, súng máy còn không giết chết voi thì sá gì vơi sba mũi tên găm sớt ngoài đa lại có thể giết được voi dữ. Tuy nhiên mọi người đều không ai nói ra mà chỉ cố gắng chờ đợi... Một tuần lễ qua mau đoàn người tìm voi lại lên dường, quả nhiên sau hơn một buổi tìm kiếm họ gặp voi một ngà nằm chết bên cạnh suối Bụt, gần núi Bang và Rợn. Đầy mình voi toàn những thương tích đã thành sẹo do súng đạn gây ra trước đây.
Ông thày ngãi liền bảo mọi người đi theo mổ bụng voi mà xem cho biết.
Sau khi mổ bụng voi một cảnh tượng hãi hùng ghê rợn xảy ra trước mắt làm mọi người chứng kiến đều xanh mặt run sợ trong bụng voi toàn là rắn mối bò lúc nhúc và gạch đá.
Phút hãi hùng đã qua qọi người trở lại bình tĩnh nhìn ông thầy với cặp mắt đầy thán phục. Sau đó họ tháo xiềng và dây da trong cổ, chân voi ra rồi nhổ ngà đem về, còn xác voi được chôn cát tử tế.
Ông thầy ngãi Mán được đền ơn trọng hậu và được nhà đương cuộc tặng luôn cho chiếc ngà o lớn. Riêng xiềng, xích, quai da có niên hiệu của Vua Hàm Nghi thì được giữ lại.
Qua phần này ta thử đặt một vấn đề làm sao ông thầy ngãi lại có thể thư ngãi vào trong bụng voi và trong bụng voi sinh ra nhiều rắn và gạch đá.
Vấn đề này thực ra chẳng có gì lạ bởi vì ông thầy ngãi Mán đó chuyên về ngãi độc, trên đầu nhọn của 3 mũi tên bắn vào mình voi có tẩm sẵn một chất thuốc ngãi cưc độc chỉ cần hơi sây sát ngoài da chút đỉnh là loại siêu trùng độc ở đầu mũi tên đó xâm nhập vào cơ thể, nhất là ruột, loại xi trùng đó sinh hóa ra nhờ huyết của voi và biến thành vô số con bọ to lớn mới trông qua như rắn, nhưng thực tế đó là trùng độc.
Loại trùng độc đó đục khoét ở trong gan ruột của voi, voi đau đớn quá ruột gan nóng như thieu đốt và ngứa ngáy vô cùng nên voi gặp đá là ăn đá ngay, vì vậy trong bụng voi có cả gạch đá
GIEO GIÓ - GẶT BÃO
Một gia đình nuôi ngãi độc, chết vì độc hại.

Cách đây 18 năm tại miền thượng du Bắc việt, giáp ranh trung Hia có một gia đình nọ chuyên môn ngãi độc để hại người cầu lợi cho mình.
Có thể nói nghề nuôi con ngãi độc của gia đình này gần như cha truyền con nối đến mấy đời dân trong vùng thỉnh thoảng vài năm lại có người chết vì bệnh lạ và cứ như vậy đời này sang đời khác mà không ai tìm ra nguyên nhân của căn bệnh. Hầu hết những người chết vì bệnh lạ đều giống nhau khi chết thì cả người bầm tím, tay chân quắp lại à mắt thì trợn lên trông thực dễ sợ.
Nhiều người mê tín dị đoan thì cho rằng vùng này bị ma hành quỷ lộng nên bày ra lễ lớn lễ nhỏ để cúng vái.
Cho đến một ngày nọ, cả một gia đìn sáu người ngã ra chết 5 người chỉ còn một người đàn bà độc nhất là không chết và cũng nhờ cái chết thảm của gia đình đó mà người ta phát hiện được những cái chết do đâu mà có.
Chuyện xảy ra như sau:
Gia đình ông Nhiếp là một gia đình giàu có nhất vùng, quanh năm tài vật dư ăn dư để, ông Nhiếp lại được tiéng tốt là lòng nhân ái biết cứu đời và gúp người nghèo khó.
Một gia đình được tiếng khen truyền đời như vậy thực là hiếm có nên dân trong vùng rất nể vì. Năm đó ông Nhiếp vào tuổi 45, ông có một vợ và 3 con trai, con trai đầu vừa đúng 23 tuổi và con út vừa tròn 16.
Người con trai đầu của ông Nhiếp tên là Nhiêm, vừa cưới vợ được gần 5 tháng, vợ của Nhiêm tên alf Lý và Lý chính là bắt nguồn của câu chuyện.
Từ ngày nàng Lý về nhà làm dâu nhà ông Nhiếp nàng bắt đầu khám phá ra gia đình nhà ông Nhiếp có một nếp sống kỳ lạ gần như bí ẩn, ngay đến cả người chồng đầu gối tay ấp của Lý cũng tỏ ra khó hiểu.
Tâm lý người đời là một khi thấy chuyện gì khó hiểu lạ lùng thì lại rất ưa tìm hiểu trường hợp của nàng Lý cũng vậy.
Nhiều khi Lý thủ thỉ hỏi chồng:
- Mình à! Hình như tôi thấy nhà mình có chuyện gì bí ẩn mà thấy mẹ cũng như mình cũng như mình và các chú đều giấu tôi phải không? Đã là chồng vợ thì mình nói cho tôi biết đi.
Nghe Lý hỏi, Nhiêm trả lời mập mờ rằng:
- Ối, có chuyện gì đâu mà bí ẩn, chẳng qua là chuyện làm ăn đó thôi, mình đừng có gấp tìm hiểu làm gì, một ngày nào rồi tôi sẽ kể cho mình nghe, chứ bây giờ thì chưa tiện.
- Mình bảo là không bí ẩn, mà tại sao mỗi lần tôi đi chợ thì thấy mẹ hoặc mình đều dặn bảo tôi mua nhiều thịt sống, nhưng khi mang thịt về thì không cho tôi nấu nướng lại mang lên nàh trên đưa vào bàn thời làm gì thế? Đã vậy cả nhà đều dặn và ngăn cấm không cho tôi vào nhà thờ là ý làm sao, không lẽ công chuyện làm ăn mà bí hiểm đến vậy sao? Vậy chớ thịt sống tôi mua về ai ăn mà hết?
Nhiều lần hỏi chồng như vậy và lần nào cũng bị chồng gạt đi để nói chuyện khác, nếu sự thắc mắc hoài nghi đối với Lý càng ngày càng lớn dần theo năm tháng, không dừng được, Lý răpó t
4846 ngày trước · Bình luận · Loan tin ·  
Website liên kết