Ghi chép của sipjin_tu82
Cặn kẽ của niềm đau
Luôn kiểm soát tâm là cách giúp ta hiểu cuộc sống là gì, là phương cách tu tập giúp ta biết hành xử như thế nào hầu diệt bỏ được khổ đau, phiền não - vì những khổ đau do nhiễm ô, tham ái và bám víu chắc chắn nằm dưới nhiều dạng.
Nếu chúng ta không hiểu rõ về khổ đau, phiền não qua
chánh niệm tỉnh giác, chúng ta sẽ sống mất cảnh giác, trôi theo bất cứ
nơi nào mà hoàn cảnh đưa đẩy. Chánh niệm tỉnh giác là dụng cụ giúp chúng ta hiểu
rõ bản thân, trui rèn chúng ta để chúng ta không thất niệm hoặc tự mãn,
không nhớ rằng cơ bản cuộc đời là khổ. Chúng ta phải thật sự hiểu được điều này để không
sống một cách buông lung. Sự đau đớn, bứt rứt luôn tràn đầy thân tâm,
tất cả cho chúng ta thấy chân lý của vô thường, khổ và vô ngã trong ta.
Nếu chúng ta quán chiếu về những gì đang xảy ra nơi nội tâm, đi sâu vào
các chi tiết, ta sẽ thấy sự thật hiển hiện ở bên trong và bên ngoài,
tựu trung tất cả đều vô thường, khổ và vô ngã. Nhưng bản chất của tâm
si mê sẽ nhìn sự việc một cách sai lầm - như là thường, lạc và ngã. Vì
thế, nó khiến chúng ta sống hời hợt, buông lung, dù không có chi bảo
đảm là cuộc sống của chúng ta sẽ kéo dài trong bao lâu. Mơ mộng, ảo tưởng khiến chúng ta quên rằng mình đang
sống giữa những nỗi đau thương, phiền não - phiền não của nhiễm ô, nỗi
đau của hiện hữu. Sinh, lão, bệnh, tử: Tất cả đều là khổ đau, phiền não
trong vô thường, biến đổi. Đấy là những thứ mà chúng ta không thể khống
chế, vì chúng vận hành theo định luật của nghiệp (kamma) và những nhiễm
ô mà chúng ta đã tích lũy từ bao đời. Cuộc sống trôi nổi theo vòng luân
hồi như thế thì có gì ngoài phiền não và khổ đau. Nếu chúng ta có thể tìm được phương cách để phát
triển chánh niệm tỉnh giác thì chúng sẽ cắt đứt được vòng luân hồi để
không phải tiếp tục trôi lăn trong luân hồi sinh tử. Chánh niệm tỉnh
giác sẽ giúp chúng ta hiểu rằng sinh là khổ, già là khổ, bệnh là khổ,
chết là khổ, và rằng đây là tất cả những thứ mà nhiễm ô, chấp và tham
ái không ngừng đuổi theo trong vòng luân hồi. Vì thế, khi có cơ hội, chúng ta cần phải nắm bắt
chân lý đang hiển hiện nơi thân và tâm. Và chúng ta sẽ dần hiểu rằng sự
chấm dứt của khổ đau, phiền não, sự chấm dứt của uế nhiễm là chức năng
của việc hành pháp (dhamma). Nếu không tu tập, không hành pháp, chúng
ta sẽ tiếp tục trôi lăn trong vòng luân hồi, tái sinh khủng khiếp - lại
sinh, lão, bệnh, tử do nhiễm ô, chấp thủ và tham ái dẫn lối, khiến ta
lại khổ đau, lại phiền não. Chúng sinh đa phần không biết do đâu mà họ
phải khổ đau, phiền não, vì họ chẳng bao giờ quán sát chúng, chẳng bao
giờ quán chiếu về chúng. Vì thế, họ luôn si mê, hoang tưởng, lang
thang, trôi nổi không bao giờ dừng. Nếu chúng ta có thể dừng lại và lắng đọng, tâm sẽ có
cơ hội được giải thoát, được quán tưởng về khổ và rồi buông bỏ nó. Điều
này mang lại cho tâm một sự an lạc trong chừng mực nào đó, vì nó không
còn ham muốn bất cứ thứ gì nằm trong vòng luân hồi sinh tử - vì nó thấy
rằng không có gì trường tồn trong đó, ngoài khổ đau, phiền não không
dừng. Bám víu vào bất cứ thứ gì cũng là phiền não. Đó là lý do tại sao
ta cần phải có chánh niệm tỉnh giác, để ta có thể giám sát tâm, giữ cho
nó yên tịnh, không để cho nó sa vào cám dỗ. Phương cách tu tập này vô cùng quan trọng. Những kẻ
không học hay hành pháp đã hoang phí kiếp người của họ: Họ sinh ra
trong u mê và sống trong u mê. Nhưng nếu tu hành theo pháp, chúng ta sẽ
trở nên khôn ngoan đối với khổ, biết con đường đạo để tự giải thoát bản
thân. Một khi chúng ta tu tập theo Chánh pháp, các nhiễm ô
sẽ không thể lôi kéo chúng ta đi loanh quanh và thiêu đốt chúng ta, vì
chúng ta bắt đầu thiêu hủy chúng. Chúng ta nhận ra rằng càng có thể
thiêu hủy nhiễm ô thì tâm ta càng trở nên mạnh mẽ. Trái lại, nếu ta để
cho nhiễm ô thiêu hủy thì sức mạnh của tâm sẽ dần bị suy sụp. Đó là lý
do tại sao chúng ta phải hết sức cẩn thận về điều này. Hãy tiếp tục
thiêu hủy các nhiễm ô trong mọi hành động của mình, rồi chánh niệm tỉnh
giác sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, nó sẽ dũng cảm đương đầu với bất cứ khổ
đau, phiền não nào. Chúng ta phải nhận ra rằng không có gì trong cuộc
sống này ngoại trừ phiền não. Không có gì thoải mái cả. Cái biết do
chánh niệm tỉnh giác mang đến, khiến chúng ta cảm thấy nhàm chán với
cuộc sống, vì nó nhận biết mọi vật như chúng là, ở bên trong cũng như
bên ngoài thân ta. Cả thế gian này chẳng là gì hết, ngoài ảo tưởng,
ngoài khổ ách. Những người không biết pháp, không hành pháp - dù có địa
vị hay danh phận gì trong xã hội - thì họ cũng sống một cuộc đời đầy ảo
vọng, mông lung. Khi ngã bệnh hoặc sắp từ giã cõi đời, họ sẽ đau khổ
rất nhiều vì họ đã không dành thời gian để tìm hiểu về các nhiễm ô đang
thiêu đốt tâm thức họ mỗi ngày. Nếu chúng ta kiên trì thực tập, học hỏi
và chiêm nghiệm - coi đó như những sinh hoạt hàng ngày - nó sẽ giúp cho
ta thoát khỏi mọi khổ đau, phiền não. Biết được như thế thì làm sao
chúng ta có thể không muốn tu tập? Tuy nhiên, chỉ những người có trí mới có thể kiên
trì tu tập. Những kẻ u mê thì chẳng muốn để tâm tới. Họ thà chạy theo
nhiễm ô hơn là thiêu hủy chúng. Để có thể hành pháp, chúng ta cần có
chút trí tuệ - vừa đủ để nhận biết rằng chính uế nhiễm đem đến cho ta
phiền não, khổ đau. Có vậy thì công phu tu tập của ta mới được tiến bộ.
Và dù việc hành pháp có gian nan, khó khăn đến mấy, chúng ta vẫn tiếp
tục tu hành cho đến giờ phút cuối. Chúng ta cần biết rằng việc tu tập không phải là
việc mà chúng ta có thể lâu lâu làm một lần. Chúng ta phải công phu tu
tập suốt cuộc đời. Dù thân tâm ta có bị đớn đau, bị dày vò đến tuôn
tràn nước mắt, chúng ta cũng vẫn phải giữ cuộc sống thánh thiện vì ta
đã thực sự chọn lựa điều đó. Nếu ta không duy trì cuộc sống thánh
thiện, ta sẽ bị chìm trong đau khổ và bị nhiễm ô thiêu đốt. Vì thế, ta
phải học từ các nỗi đau của mình. Hãy cố gắng chiêm nghiệm nó cho đến
khi chúng ta có thể hiểu được nó, buông bỏ nó, rồi ta sẽ đạt được phần
thưởng cao quý nhất trong đời. Đừng nghĩ rằng chúng ta có mặt ở đời là để hưởng thụ
những mức độ tiện nghi vật chất thế này thế kia. Chúng ta có mặt là để
trải nghiệm khổ đau, truy nguyên khổ đau và để tìm ra cho được các
phương pháp thực hành để giải thoát khổ đau. Đó là điều quan trọng
nhất. Ngoài ra, mọi thứ khác đều tầm thường, không quan trọng. Tất cả
những gì quan trọng đều nằm ngay nơi sự hành pháp. Đừng nghĩ rằng nhiễm ô sẽ dễ dàng biến mất. Khi
nhiễm ô không hiển hiện dưới các dạng thô, chúng sẽ xuất hiện dưới
những dạng vi tế - và sự tai hại của các nhiễm ô vi tế này rất khó nhận
biết. Nếu muốn loại trừ các nhiễm ô vi tế thì việc hành thiền của chúng
ta cũng phải trở nên vi tế. Chúng ta sẽ nhận ra rằng qua pháp hành này,
ta quán chiếu để nhận diện được từng chi tiết bên trong ta, giống như
ta mài bén các khí cụ để khi phiền não, khổ ách xuất hiện, chúng ta có
thể làm chúng suy yếu và triệt hạ chúng. Nếu chánh niệm tỉnh giác của
chúng ta kiên cường thì nhiễm ô sẽ phải chịu đầu hàng. Nhưng nếu chúng
ta không trui rèn chánh niệm tỉnh giác cho kiên cường thì nhiễm ô sẽ
nghiền nát ta ra từng mảnh vụn. Chúng ta được sinh ra để chiến đấu với nhiễm ô và để
củng cố chánh niệm tỉnh giác. Công phu tu tập của chúng ta sẽ thêm giá
trị nếu trong đời sống hàng ngày, chúng ta liên tục chiến đấu với phiền
não, khổ đau do uế nhiễm, ái dục và cám dỗ tạo ra - và lúc đó các nhiễm
ô sẽ yếu đi trong khi chánh niệm tỉnh giác trở nên mạnh mẽ. Chúng ta sẽ
cảm nhận được tâm không còn loạn động và lăng xăng như trước nữa. Nó đã
trở nên an bình và tĩnh lặng. Phiền não do nhiễm ô, tham đắm và chấp
thủ đã yếu dần. Dù ta chưa hoàn toàn quét sạch được chúng, nhưng chúng
dần yếu đi vì ta không nuôi dưỡng chúng nữa, không cho chúng có nơi
nương tựa. Và chúng ta tiếp tục làm những gì có thể để khiến chúng luôn
suy yếu đi, mỏng manh đi. Chúng ta phải can đảm trải nghiệm phiền não và khổ
đau, vì khi không cảm thấy khổ, chúng ta thường sinh tự mãn. Nhưng khi
sự đau đớn, khổ não dày xéo thân tâm, chúng ta phải sử dụng chánh niệm
tỉnh giác để tự chủ. Đừng để tâm yếu mềm. Có vậy, chúng ta mới có thể
tiêu diệt được khổ đau và phiền não. Chúng ta phải học từ trong khổ đau để cuối cùng tâm
có thể được giải thoát khỏi khổ, thay vì luôn yếu đuối, chịu thua nó.
Chúng ta phải can đảm chiến đấu với nó đến mức cuối cùng - khi chúng ta
đạt đến mức có thể buông bỏ nó. Khổ luôn có mặt trong thân tâm này. Nó
hiện diện nơi đây để ta nhìn nhận nó trong từng phút như một trạng thái
tự nhiên, chứ không phải là cái đau của ta, đấy là khổ của các uẩn
(sắc, thọ, tưởng, hành và thức - ND). Biết được điều này có nghĩa là
chúng ta có thể tách biệt các đặc tính của sắc và danh - thấy chúng
tương giao như thế nào, biến đổi như thế nào. Thật diệu kỳ! Quán sát
cái đau lại giúp ta tích lũy được nhiều chánh niệm và tỉnh giác. Nhưng nếu chúng ta chỉ lo hưởng thụ dục lạc, tiện
nghi, ta cũng sẽ luôn u mê như bao chúng sinh phàm phu khác. Họ trôi
lăn theo dục lạc do thấy, do nghe theo những gì họ thích - nhưng khi
khổ đau xuất hiện và nước mắt tuôn tràn trên đôi má, họ sẽ đau khổ
dường nào! Và càng khổ đau hơn khi họ phải xa lìa những người họ yêu
mến. Tuy nhiên, với những người biết hành pháp như chúng ta thì ta sẽ
không bị u mê như vậy, vì ta thấy rõ trong từng giây phút là chẳng có
gì ngoại trừ phiền não phát sinh, kéo dài và rồi biến mất. Ngoài phiền
não, không có gì phát sinh; không có gì hoại diệt. Phiền não có mặt để
ta có thể nhận thấy nó trong từng giây phút. Nếu chúng ta quán chiếu về
nó, nhất định chúng ta sẽ nhận diện được nó. Vì vậy, chúng ta không thể để cho bản thân sống
trong sự xao lãng. Chân lý là đó, nên chúng ta phải tu tập để nhận biết
nó - nhất là trong khi chúng ta đang hành pháp. Chúng ta phải luôn
chiêm nghiệm về phiền não để nhận ra muôn hình vạn trạng của nó. Các vị
A la hán sống không xao lãng, vì họ luôn biết được chân lý này và tâm
họ trong sạch, thánh thiện. Còn chúng ta với những uế nhiễm của mình,
chúng ta phải luôn cố gắng tu tập, vì khi chúng ta không ngừng giám sát
tâm mình với chánh niệm tỉnh giác, chúng ta có thể giữ cho tâm không bị
nhiễm ô làm cho mê mờ. Ngay cả khi bằng cách nào đó, nhiễm ô có thể làm
cho tâm ta bị mê mờ, ta vẫn có thể dẹp tan sự mê mờ đó và làm cho tâm
trở nên trống rỗng, giải thoát. Đây là pháp hành để làm suy yếu tất cả các nhiễm ô,
tham đắm và chấp thủ trong ta. Bằng cách thực hành pháp, đời sống của
chúng ta sẽ trở nên tự do. Vì vậy, chúng ta hãy tiếp tục tu tập, đừng
tự mãn. Dù phần đời còn lại của chúng ta dài tới đâu, chúng ta cũng
phải kiên trì tu tập với tất cả khả năng của mình, nhờ thế chúng ta sẽ
đạt được chánh niệm tỉnh giác để nhìn thấy sự thật ngay nơi bản thân,
để có thể buông bỏ - giải thoát khỏi mọi khái niệm về ngã - không ngừng
nghỉ.