Avatar's sipjin_tu82

Ghi chép của sipjin_tu82

Cổ tích mới về "chú lính chì"



Thị bước đi như người mộng du. Đầu óc quay cuồng. Có thể do quá muộn, không thấy ai đến đón, cô giáo đã gửi con Ốc cho "chú công an" đưa về nhà giúp. Nhưng cũng có thể, cái thằng "cá" ấy đã đánh hơi thấy. Và việc đưa con Ốc về, chỉ là cái cớ. Liệu gã đã phát hiện ra chưa? Phải làm gì bây giờ? Về nhà, khác gì tự chui đầu vào rọ? Nhưng nếu không về?...

Nghe tiếng gọi quen, chị Thường dừng lại. Chị đã trông thấy thị. Nhìn cái dáng hốt hoảng của thị, chị đoán ngay ra là chuyện gì rồi.

- Bác có thấy con Ốc nhà em?...

- Cô đi đâu mà bây giờ mới đến tìm con bé?

- Dạ! Em…

- May cho cô đấy! Con bé được một chú công an dắt về. Có khi nó đang ở nhà rồi cũng nên.

Thay vì vui mừng, mặt thị bỗng tái nhợt:

- Chú công an? Ai hả bác?

Chị Thường có vẻ sốt ruột: “Không về nhà ngay đi, còn cứ loanh quanh? Tôi đang vội”.

Chị Thường rảo bước. Còn thị vẫn đứng tần ngần. Thị lo lắng. Không phải vì chuyện con Ốc bị lạc, mà chính là cái thứ thị giắt vào người con bé. Từ ngày Phú - chồng thị - bị bắt, bị tù, thị chỉ bỏ được thời gian đầu. Rồi do số khách quen vẫn lảng vảng, khêu gợi. Do cơm áo gạo tiền. Do mọi thứ… Không lâu sau, thị quay lại với nghề. Vài lần bán trót lọt, thị bỗng tin vào sự khôn ranh của thị. Nhất là, thị sử dụng chính đứa con gái của mình để giấu hàng. Sự hồn nhiên của đứa con đã là tấm bình phong tốt nhất cho thị hành nghề trót lọt. Không ngờ lần này…

Thị bước đi như người mộng du. Đầu óc quay cuồng. Có thể do quá muộn, không thấy ai đến đón, cô giáo đã gửi con Ốc cho "chú công an" đưa về nhà giúp. Nhưng cũng có thể, cái thằng "cá" ấy đã đánh hơi thấy. Và việc đưa con Ốc về, chỉ là cái cớ. Liệu gã đã phát hiện ra chưa? Phải làm gì bây giờ? Về nhà, khác gì tự chui đầu vào rọ? Nhưng nếu không về?

Chưa bao giờ thị lại rối trí như bây giờ. Thị còn linh cảm thấy người công an ấy đang đe dọa cuộc sống của thị. Chính gã đã tham gia phục kích, bắt quả tang chồng thị. Chính gã lập hồ sơ để tống chồng thị vào tù. Và cũng chính gã cảnh báo thị, nếu còn quay lại con đường cũ. Hai lần, thị bố trí bọn nghiện và bọn đầu gấu đánh dằn mặt gã. Nhưng gã tinh quái như con sói, không dính đòn.

Cuối cùng thì thị cũng gọi được ba thằng: Hưng "trố", Thành "sứt"  và Cầu "lăn tăn". Ba thằng được thị phân công lảng vảng ở vòng ngoài, khi thị biết chắc người công an ấy đang ở trong nhà thị.

Tới cổng (lắt léo, hun hút, vốn là nơi ngày xưa thị làm địa điểm để giao hàng cho các con nghiện quen) thị đã nghe thấy tiếng bi bô của con Ốc. Nó có vẻ thích thú với người đang hỏi chuyện nó. Lưỡng lự giây lát, rồi thị cũng kéo cánh cổng…

- Chú Trí ơi! Có ai vào nhà mình ý.

- Nhà Ốc chứ có phải nhà chú đâu. Mà ốc không nhận ra ai mở cửa à?

- Không ạ!

- Mẹ ốc đấy!

- Ứ phải! Mẹ Ốc không kéo cửa thế đâu.

- Cuộc nào! Hôm nay mẹ của Ốc kéo cửa khác thế đấy.

Con Ốc chợt reo lên:

- Đúng rồi! Sao chú tài thế… Mẹ ơi! Chú công an này. Chú ấy đến không phải là…

- Suỵt!

- Sao cơ, chú Trí? Kìa, mẹ vào đây. Sao hôm nay mẹ không đón con?

Thị bị bất ngờ. Thị cứ nghĩ thái độ của Trí sẽ khác. Chính sự bình thản của Trí khiến thị giật mình. Đầu óc thị quay cuồng. Cái vẻ hồn nhiên của con Ốc, chứng tỏ những con tép vẫn còn nằm yên trong phần lót áo con nhỏ. Trí vẫn chưa biết, hay gã định ra đòn kiểu gì đây? 

Nhưng rồi thị tự trấn an mình. Đã có ba thằng đầu gấu ở vòng ngoài. Cái ngõ này, dẫu Trí có mọc cánh cũng không thoát ra được. Gã đang bị yếu thế. Dù có võ thuật, gã khó lòng địch nổi ba thằng cao to, có hung khí.

Thị lẳng lặng vào "buồng". Thực ra cái căn nhà tồi tàn ở khu phố nhảy dù này của thị, không có buồng. Đấy chỉ là hai tấm vải ga cũ quây lại. Và chui vào đấy, không phải để thị thay quần áo hay làm gì. Chỉ là để bí mật quan sát Trí.

Lạ thật! Thị không nói không rằng, về đến nhà là chui tọt vào "buồng", vậy mà trông Trí vẫn như không. Thái độ của Trí càng làm cho thị lo lắng. Thị cúi xuống gầm giường, tìm con dao nhọn, loại dao Thái dùng gọt hoa quả, mà thị luôn để sẵn dưới gầm giường.

- Mẹ ơi, con đói. Mẹ làm gì trong ấy đấy?

Thị bối rối, chưa biết trả lời ra sao, thì đã nghe thấy tiếng Trí:

- Ơ hay! Ốc quên chuyện cổ tích rồi à?  Ốc cởi áo khoác ngoài đi nào.

Dù chưa hiểu chuyện gì, con bé cũng nhanh nhảu cởi áo khoác ngoài.

Thị giật nảy mình. Trong đầu thị hình dung khi con bé cởi áo khoác ngoài thì những tép hàng sẽ rơi ra. Cũng có thể Trí sẽ tự tay moi chúng. Cố tình hay vô thức? Thị nắm chặt cái chuôi dao. Một tay thị thu ở phía sau lưng, tay kia khẽ mở cánh rèm…

- Cháu cởi áo rồi!

- Bây giờ chú bảo này… Lại gần đây.

Con bé lại gần. Trí chậm rãi quay nhìn thị. Rồi Trí ghé vào tai con bé.

Con bé thì thào:

- Mẹ ơi! Mẹ để tay ra trước bụng đi. Để như cô giáo dạy ấy.

Mặt thị tái nhợt. Thị cảm thấy Trí đã biết tất cả. Như thể Trí đọc được ý nghĩ của thị. Thị đành thu tay trước bụng, ngoan ngoãn như một đứa trẻ mẫu giáo. 

- Mẹ để tay rồi!… Bây giờ Ốc thò tay vào túi áo xem nào. Cái túi phía trong kia kìa!

Con bé thò tay. Nó lôi ra một vật, kêu lên:

- Ô! Bánh Sô-cô-pai .

- Thấy chưa? - Trí vỗ tay - Chú đã bảo chuyện cổ tích mà.

Con bé vứt cái áo xuống nền nhà, hấp tấp bóc bánh. Con bé nhai bánh nhồm nhoàm:

- Ai để bánh vào túi của cháu thế, chú Trí?

- Lại quên rồi! Chú đã bảo chuyện cổ tích. Mà trong chuyện cổ tích, thì có cô tiên. Biết không?

- Cháu không biết chuyện cổ tích. À! Có. Nhưng bà kể chuyện khác cơ. Chú kể chuyện cô tiên đi.

- Cô tiên hả? Nhưng để lúc khác. Bây giờ chú có chuyện này…

Trí móc túi áo, lấy ra một vật dài dài, có ánh kim loại. Đó là một bức tượng, chỉ nhỏ bằng ngón tay út, bằng thiếc.

- Có biết cái gì đây không? Một - chú - lính - chì.

Con bé cúi xuống nhìn bức tượng, tò mò:

- Sao chú lính chì lại cụt một chân?

- À! Đó là do bác thợ già đã đúc những mười hai chú lính chì, đủ một tiểu đội. Đến chú lính cuối cùng bị thiếu chì, nên chỉ có một chân. Thế mà chú ấy vẫn vui vẻ. Và rất dũng cảm.

- Chú cho cháu nhé?

- Tất nhiên rồi!

Con bé ngoạm nốt miếng bánh cuối cùng, cầm chú lính chì, ngắm nghía. Trí lấy từ trong chiếc cặp da một quả táo đỏ sậm.  Trí đặt vào lòng con bé:

- Lát nữa bảo mẹ gọt táo cho ăn. Mẹ Ốc có con dao sắc lắm. Nhưng phải để mẹ gọt. Ốc cầm dao là đứt tay đấy.  

Thị chột dạ. Nhưng dường như Trí không để ý gì đến thị, mà chỉ chú tâm đến con bé.

Trí đứng dậy: "Chú về đây. Ở nhà ngoan nhé".

Con bé cũng vội đứng dậy: "Ơ! Thế chú… không bắt mẹ cháu à?".

Mặt thị biến sắc.

Trí đặt tay vào vai con bé: "Ai bảo Ốc thế?".

- Cháu nhìn thấy chú công an đến nhà bắt người đấy. Khóa tay thế này này! Chú có bắt mẹ cháu không?

- Có chứ! Chú bắt mẹ cháu… phải mua cho cháu chuyện cổ tích. Và… cả một hộp bút chì màu.

- Ôi! Thích quá! Bao giờ thì cháu có chuyện cổ tích? À, cả bút chì màu nữa? 

- Ngày mai thôi! Chú mà bắt, là mẹ cháu phải mua thôi mà. Chú về đây!

Trí đã bước ra đến gần cổng. Còn thị thì cuống cuồng. Bởi thị nghĩ đến mấy thằng đang lảng vảng ở ngoài. Thị cảm thấy rối trí, không biết nên làm gì .

Nhưng Trí chợt dừng lại: "Ra đây tôi bảo".

Cái giọng bình thản mà đầy quyền uy. Thị bước ra.

- Không có chuyện gì qua mắt được tôi đâu. Đừng có dại dột.

Thị im lặng. Đầu cúi xuống.

- Bây giờ thì cô chẳng còn là Hồng "cá sấu" nữa hả? Chồng đã thế, mà cô vẫn chứng nào tật ấy. Từ mai, đi làm. Nghe chưa? Tôi đã bố trí cho cô vào tổ vệ sinh môi trường. Làm buổi tối. Từ sáu giờ đến chín giờ. Nói tóm lại, là đi quét rác. Hiểu chưa? 

Thị ấp úng nói câu gì không rõ.

- Mà tôi nói trước, chớ có lợi dụng công việc, để… Rõ chưa!

- Vâ...â...ng!

- Cô hứa dễ lắm. Nhưng lần này, tôi tin cô. Đừng có phụ lòng tin của tôi.

- …! !

- Thôi! Vào nhà cho con bé nó ăn uống gì đi. Mà có bọn nào lảng vảng bên ngoài không đấy?

- Khô…ô...ng! Không ạ!

Trí bước nhanh ra cổng. Còn thị vẫn đứng bất động trước hiên nhà. Đôi mắt thị hướng về phía người công an mà thị vẫn thường gọi là gã, là hắn.

Trong nhà, tiếng con Ốc bi bô. Chắc nó đang nói chuyện với chú lính chì.

Và thị vẫn đứng. Mắt hướng về phía cánh cổng. Lần đầu tiên thị thấy mủi lòng. Có cái gì cay cay nơi sống mũi...

4815 ngày trước · Bình luận · Loan tin ·  
Website liên kết