Ghi chép của sipjin_tu82
Kỳ phùng địch thủ
![]() |
Tôi cần tìm cô Helene Krauss, trước ở Norton Center. Chồng cô ấy tên là Mike. - Chính là tôi đây. Có chuyện gì vậy anh? - Tôi có tin cho cô. Đúng hơn là tin về chồng cô. - Tin về chồng tôi - Người đàn bà ngạc nhiên - Anh ấy đã chết!
- Phải. Mike đã chết. Và tôi là người
đã chứng kiến cái chết của anh ấy. Chúng tôi cùng chung một phòng giam
trong hai năm. Mike đã kể với tôi rất nhiều về cô, cô Helene ạ.
- Trong thư gửi về cho tôi, anh ấy cũng thường kể về anh, anh Rusty ạ -
Helene đánh bài ngửa - Anh ấy nói, họ đã xử anh quá nặng.
- Vâng, nặng. Chỉ vì tôi đã tự vệ quá trớn, làm chết một viên cảnh sát.
Còn Mike, tội nghiệp anh ấy, mới bị giam hai năm anh ấy đã chết. Chết
mà không kịp nói với ai là anh ta đã giấu số tiền được chia trong phi
vụ ấy ở đâu.
Helene im lặng, không muốn bắt chuyện.
Rusty bình thản gạt tàn thuốc xuống nền nhà, hỏi:
- Nếu tìm được số tiền ấy, cô sẽ làm gì, Helene? Cô sẽ mang nộp cảnh sát chăng?
- Hình như chồng tôi đã nói với anh chỗ cất giấu? - Helene nhìn Rusty bằng con mắt dò xét.
- Mike mới mấp máy môi toan nói thì người ta đã đưa anh ấy đi rồi. Mike
hấp hối nên không thể nói được nhiều. Tôi chỉ kịp nghe đó là một số
tiền lớn, tới 56 ngàn đô. Nếu chúng ta chịu phối hợp dò tìm, rồi thì
chia đôi, ắt đó là một món "ngon"...
- Tại sao anh cần đến tôi, trong khi anh biết chỗ cất giấu tiền của chồng tôi - Helene xét nét.
- Tôi đã nói với cô rồi. Mike không kịp nói rõ thì đã bị đưa đi. Chúng
ta phải cùng nhau phối hợp trong việc này. Ở đây tôi là người lạ, nếu
tôi cứ lang thang tìm kiếm trên đường, người ta sẽ nghi ngờ.
- Thế ra đây là một vụ ăn chia?
- Không chỉ thế đâu Helene ạ. Cô biết Mike đối đãi với tôi thế nào rồi.
Thực tình, cô gợi cho tôi những tình cảm thật lạ lùng. Tôi muốn quan hệ
giữa chúng ra đi xa hơn nhiều chuyện làm ăn kia.
Nói đến đây, hắn cảm thấy như có ai siết lấy lồng ngực, khiến hắn gần
như ngạt thở. Hắn cố kìm nén cảm giác thiếu thốn bấy lâu của mình:
- Helene, cô hãy biết là tôi bị giam cầm suốt hai năm trời trong cái
nhà giam chết tiệt đó. Hai năm không có đàn bà. Cô có tưởng tượng ra
điều ấy khủng khiếp như thế nào với một người đàn ông không?
- Hơn hai năm qua, em cũng ở tình trạng như vậy... - Helene bất ngờ đổi cách xưng hô.
Chỉ chờ có thế, hắn lao vào người đàn bà. Helene nồng nhiệt đáp lại nụ hôn bỏng cháy của hắn.
- Em có phòng riêng không? - Hắn thì thầm.
- Có chứ!
Cả hai dìu nhau đứng dậy. Trước khi đi, Rusty còn kịp di nát mẩu thuốc cháy dở hắn vừa vứt dưới chân.
Sau cuộc mây mưa, Rusty lại châm thuốc hút. Vừa lặng lẽ nhả khói, hắn vừa miên man suy nghĩ.
- Anh nhớ là, trước khi chết Mike đã nói với anh: Chúng ta sẽ không bao
giờ tìm ra tiền bởi vì Pete, người bị Mike sát hại, luôn luôn có chúng.
Vậy em phải nhớ lại xem, cảnh sát đã tìm kiếm ở những đâu.
- Họ lục soát khắp nhà em, cả chỗ để xe... Pete Taylor sống độc thân,
nhưng có hai căn nhà, một trong thành phố, một ở bên hồ. Cảnh sát rà đi
xới lại. Chẳng thấy gì cả.
- Còn nhà để thuyền?
- Em cũng đã thử tìm kiếm, nhưng chẳng có gì cả.
- Em thử nhớ kỹ xem, trước khi chồng em bị giải đi, trên người Mike có dấu vết gì lạ không?
- Có một vết xước nhỏ ở bàn tay. Em hỏi anh ấy thì anh ấy giải thích,
đó là do bị chuột cắn. Tuy nhiên, trước tòa thì anh ấy lại khai nhận đó
là vết cứa từ một ô cửa kính bị vỡ. Qua phân tích, tòa khẳng định vết
máu dây ở cánh cửa kính không phải của Mike mà là của Pete.
- Sự việc đã có "hướng mở" rồi đây - Rusty lên tiếng - Có thể có con
chuột cống nào đó đã cắn Mike khi anh ta định phi tang cái xác của
Pete.
- Có thể là vậy - Helene đồng tình - Nhưng điều đó chẳng dẫn dắt vụ
việc tới đâu cả. Chẳng lẽ anh muốn bới tung tất cả những hang chuột
cống ở Norton Canter sao?
- Không, anh không mong làm được điều ấy. Hồi đi học, anh là chúa ghét
những con vật ghê tởm này. Anh chỉ muốn hỏi em là, khi Mike và Pete rủ
nhau đi câu, họ mượn chiếc thuyền của gia đình người hàng xóm, đúng
không? Vậy nhà ấy cất thuyền ở đâu? Và cảnh sát đã lục tìm những chỗ đó
chưa?
- Đúng là họ có một cái nhà để thuyền. Trước khi Pete bị giết, vợ chồng
người hàng xóm cũng đã chết trong một tai nạn xe hơi. Cảnh sát có đến
lục soát nhưng có thể họ không lục soát một cách kỹ càng được.
- Vậy khi nào mình có thể đến chỗ đó?
- Ngay ngày mai nếu anh muốn. Mai là ngày em được nghỉ.
- Nếu vụ này thành công, mỗi đứa chúng ta sẽ được 28 ngàn đô - Rusty hoan hỉ.
- Sao lại mỗi đứa, anh yêu? - Helene nũng nịu.
- À, ấy là nếu em muốn thế, còn không thì hai chúng ta... hai chúng ta sẽ có 56 ngàn đô.
- Tất nhiên em muốn là của hai chúng ta hơn.
Rusty gật gù, ra bộ đồng tình. Kỳ thực, ý nghĩ trong đầu hắn lúc ấy là:
Số tiền 56 ngàn đô sẽ thuộc về riêng một mình hắn. Và chỉ riêng một
mình hắn mà thôi.
Nhà để thuyền nằm sau một cái đập ngăn nước nhỏ. Cửa vào đã bị khóa.
Rusty nhặt một cục đá, bắt đầu phá khóa. Chiếc khóa bị rỉ lâu ngày nên
chẳng mấy chốc cửa đã bung ra. Hai người bước vào bên trong theo ánh
đèn pin. Họ giật mình nhận thấy có hàng trăm ánh đỏ dăng trước mắt
mình. Đó là mắt những con... chuột cống.
Rusty lia đèn pin xuống nền đất. Ở đây có những tảng xi măng chất đống. Cảnh sát đã bổ những nhát cuốc lần tìm ở đây.
Rusty lia ánh đèn pin hú họa lên trần nhà. Hốt nhiên, hắn buột miệng:
- Mái nhà quá cao so với trần.
- Rất có thể trên đó là chỗ cất giấu...
Có một cái thang ở chỗ cất đồ. Helene tìm thêm được một cái móc sắt. Cả hai theo đó trèo lên.
Những tấm ván sàn trên trần nhà long ra trước cái móc sắt. Lũ chuột bấy
lâu ẩn mình trên đó chạy tán loạn. Helene bấm đèn pin hỗ trợ cho Rusty
dò tìm.
Không cần nhìn đâu xa, chiếc hộp kim loại màu đen hiện ra ngay trước
mắt hắn. Cạnh bên là một cái đầu lâu trắng hếu mà Rusty đoán là của
Pete.
Rusty vồ lấy cái hộp và hấp tấp mở ra. Chồng giấy bạc khiến tim hắn như nghẹn cứng. Ở bên dưới, có tiếng Helene run run:
- Anh tìm thấy rồi à?
- Ừ, thấy rồi. Giữ chặt thang nhé, anh xuống đây.
Vừa leo xuống, hắn vừa nghĩ tới việc ra tay hạ sát Helene. Hắn đưa cho
cô cái móc sắt, còn chiếc hộp kim loại vẫn giữ chặt trong tay. Chỉ cần
khi Helene cúi xuống xem chiếc hộp kia thôi, hắn sẽ đập cả tảng xi măng
xuống đầu cô.
Nhưng chính Helene là người "ra đòn" trước. Ả dùng cái móc sắt vụt thẳng vào đầu hắn khi hắn vừa bước khỏi thang.
Rusty ngất đi tới 10 phút, thời gian đủ để Helene tìm được sợi dây trói
nghiến hắn lại. Đầu và cổ tay, cẳng chân đau nhức, Rusty muốn cất lên
tiếng rên, song vô ích, miệng hắn đã bị nhét giẻ. Hắn đành câm lặng
nhìn ả đàn bà ma lanh đang vừa mở chiếc hộp đen vừa khach khách cười.
- Anh bạn, anh chẳng hiểu gì cả - Helene cất tiếng - Mike không bao giờ
chủ tâm cướp tiền của ai. Anh ta đi tìm và giết Pete chẳng qua là vì
tôi và Pete đã quan hệ tình cảm với nhau và lừa dối anh ta suốt cả năm
trời. Tôi không hỏi anh ta đã đem xác Pete đi đâu và đã làm gì với số
tiền lương của mọi người trong cơ quan mà Pete đi lĩnh. Tôi sợ anh ta
sẽ giết nốt tôi. Trong khi tôi đang thề sống thề chết là không hề phản
bội anh ta thì cảnh sát tới đưa anh ta đi...
- Chắc anh thắc mắc vì sao tôi lại làm như vậy với anh ư? - Helene nói
tiếp - Vì tôi biết rất rõ những ý nghĩ đen tối trong đầu anh...
Rusty quẫy cựa, nhưng vô hiệu.
- Tôi sẽ bóp ổ khóa cửa trước khi ra khỏi đây. Sẽ không ai khám phá ra mối quan hệ chớp nhoáng giữa tôi và anh đâu.
Chờ lúc Helene quay lưng, Rusty cố bật người lên, phóng hai chân bị
trói về phía đầu gối cô ả. Helene ngã văng vào cửa. Được đà, Rusty dùng
hai chân nện tới tấp vào mặt cô ả. Cứ thế, hắn nện mãi, nện mãi cho đến
khi không còn có tiếng la. Toàn thân cô ả chỉ còn là đống thịt bùng
nhùng, ẩm ướt.
Rusty cố lăn lộn nhằm giải thoát hai tay. Hắn cố mài sợi dây trói vào
cạnh sắc của miếng xi măng bị vỡ. Cái xác bất động của Helene giờ đây
vô tình đã chắn ngang lối ra cửa. Mùi hôi hám bao trùm quanh hắn, khiến
hắn ngạt thở.
- Phải nhanh chóng thoát khỏi chốn này - Rusty rùng mình nghĩ. Hắn cố
quẫy đạp. Chân hắn đạp trúng cái hộp chứa 56 ngàn đôla. Lúc này, tiền
không còn ý nghĩa gì nữa cả. Hắn chỉ muốn thoát khỏi đây, càng nhanh
càng tốt.
Nhưng nào hắn có thể thoát ra được.
Trong khi hắn thoi thóp thở thì lũ chuột cống bỗng bất thần rùng rùng quay trở lại...