Ghi chép của sipjin_tu82
Cánh cửa khép hờ
![]() |
Hắn ba mươi, trai ba mươi tuổi đang xoan. Nàng bốn mươi, nghĩa là đã ở bên kia dốc của cuộc đời. Nhưng, thật ra nhìn trực diện, hai người không có sự chênh lệch. Nhất là lại nhìn qua gương. Tấm gương Tàu cỡ đại soi rất thật mặt đặt ở trong buồng đã có lúc như vô tình in bóng cả hai người. Hai người trong gương như vô tình díu lại với nhau. Và hắn lợi dụng ngay tình thế, quờ tay, chạm vào ngực nàng.
"Ngực Phượng như sen mùa hạ" - Một
câu nói hình tượng mang dấu vết nghề nghiệp buột ra từ miệng hắn. Hắn
vẫn thường xưng là họa sĩ. Nói cho đúng, hắn mới tập tọng vào nghề, và
học ở Đại học chưa đầy hai năm thì đã bị đuổi vì chưa học nghề đã học
ăn bớt. Lườm hắn đầy vẻ coi thường, Phượng chuyển mình, xoay người, đi
ra phía cửa sổ. Và sững lại, nàng nhận ra, cả hai ô cửa trổ ra ngoài
hiên đều đã khép chặt. Cửa sổ, cả hai ô đều đã đóng chặt, cả
cửa chớp, lẫn cửa kính. Sao lại thế? Thì chính là nàng đã cài chốt, vặn
clêmôn chứ ai. Trong khi cửa ra vào ở tầng dưới nhà nàng lại khép hờ,
chỉ cần xoay nhẹ quả đấm là then cài bật ra và người ngoài có thể
nghiêng mình nhẹ nhàng lọt vào. "Thứ Bảy này, mình đến, lúc hai giờ
chiều. Phượng nhớ để cửa!". Sao lại là thứ Bảy? Có phải chính là nàng
đã mách bảo hay gã sinh viên bất trị mặc cái quần bò lem luốc ấy đã dạn
dày kinh nghiệm lợi dụng đàn bà con gái. Thứ Bảy, ngày nghỉ thứ nhất
cuối tuần. Cái ngõ vắng hoe. Lúc này, ông già bà cả chưa ra khỏi giấc
ngủ trưa, trong khi trẻ con đã có mặt tất cả ở sân bóng. Và người lớn
thì bận rộn tíu tít nơi chợ búa. Thời gian chứa ở trong nó những thuộc
tính tăm tối, bí ẩn. Cái thân hình cao lểu nghểu của hắn bỗng phồng ra
như cái bánh mì trong lò, đầy vẻ tự tin và thích thú. Làm sao mà không
thích thú, vì không khí trong căn buồng ấm nồng thơm tho hơi phụ nữ.
Trong khi ngoài kia, gió mùa đông bắc ào ạt lọt vào ngõ nhỏ, từng luồng
dài, kêu u u, thật ma quái. "Cô Phượng ơi!" Vậy mà bỗng nhiên, như buột ra từ hơi
gió lớn, tiếng một đứa trẻ. Đang chải đầu, nàng thót mình nhận ra đó là
tiếng thằng Róm con ông anh nàng. "Cô Phượng ơi, cô có nhà không, mở
cửa cháu vào mới!" Thằng Róm, định vào nhà nàng làm gì? Đi đá bóng về,
muốn xin nước uống? Hay nó cần lấy thức ăn bố nó gửi trong tủ lạnh nhà
nàng? Hoặc đơn giản hơn: "Cô ơi, cho cháu năm nghìn cháu đi chơi bốn
mươi phút điện tử!". Một ngày Róm qua lại nhà nàng không biết bao nhiêu
lần. "Mày là ma hay sao mà ám tao suốt ngày thế!". Trách nó, nhưng bao
giờ nàng cũng chiều nó, thuận theo ý nó. Nó là cái nhân tố không thể
thiếu trong đoạn đời cô đơn hiện thời của nàng. Nhưng lúc này thì nàng im lặng. Nàng
không trả lời Róm. Nàng giả tảng là nhà không có người, là nàng đi
vắng. Vì sao lại như thế nhỉ? Vì sự có mặt của hắn trong buồng riêng
của nàng nếu thằng Róm biết được, sẽ là đầu mối của bao điều dị nghị?
Không! Nàng đang là người phụ nữ tự do. Nàng quen thân với không ít đàn
ông. Và do vậy, điều ong tiếng ve về nàng không ít. Nhưng nàng đâu có
ngại. Cái chính là nàng muốn bảo vệ hắn? Hắn, gã đàn ông trẻ, để ria
mép, mặt như mặt chim, có cái gồ mũi cao, đôi mắt rủ bóng hàng mi sâu
trầm, hun hút sức quyến rũ. Hắn, từ đâu đến, định gia nhập vào cơ cấu
đời nàng, dụ dỗ nàng vào cuộc phiêu lưu ái tình? "Hôm nay là sinh nhật của Phượng!".
Cuối cùng thì ra, những bông hoa hồng Đà Lạt vàng thắm vương giả hắn
mang tới đã cất tiếng. Nàng lạnh lùng, thực tình không muốn nhận hoa.
Đến một lúc nào đó, con người không muốn nhắc đến tuổi tác. Thời gian,
lúc này không hơn không kém, chính là sự phản bội. Nhưng mà tại sao hắn
lại biết ngày sinh của nàng? "Cô Phượng ơi! Mưa rồi, cất quần áo đi!". Lại tiếng thằng Róm. Chẳng lẽ nó biết
Phượng đang ở trong nhà, đang ẩn náu, trốn tránh, đang quyết đóng trọn
vai kẻ đồng lõa với gã đàn ông đàng điếm nọ, đang ngồi im nghe mưa lạnh
bắt đầu gõ từng hạt trên mái nhà. Mưa gõ đều đều, nhanh dần rồi hòa
cùng một giọng mỗi lúc một ầm ĩ. Mưa gây náo động. Mưa giăng màn. Mưa
đứng về phía nàng và gã con trai xưng danh nghệ sĩ. Quả nhiên, nghe mưa đổ rào rào một
hiệp âm ráo riết và khùng nộ, Phượng lại thấy yên lòng như được ẩn mình
vào một góc khuất kín đáo. "Có được một chốn nương thân, ngày hai bữa
no đủ, đã là hạnh phúc hơn 75 phần trăm dân số toàn nhân loại rồi
đấy!". Nàng nhớ tới một thông tin và thở ra thật nhè nhẹ trong cảm giác
an toàn. Cảm giác an toàn tan hòa trong tiếng mưa mỗi lúc một xối xả.
Nàng nhận thấy như thế ở mình và cả ở hắn. Lúc này, trong bình tĩnh,
hắn ưa nhìn hơn. Trong giấc ngủ, những kẻ gian ác cũng biến thành hiền
hậu. Vóc dáng hắn thanh mảnh. Cái mũi quặp mỏ diều. Mái tóc rễ tre, phủ
một vùng trán âm u và đôi mắt đẹp dịu lắng. Nghịch mắt là cái sẹo ở sau
mang tai. "Đàn ông là phải có sẹo!". ấy thế,
hắn thanh minh, rồi trợn trừng. Đàn ông là phải vào cuộc tranh giành.
Không thế sao gọi đàn ông! Nàng phì cười vì nghe cái định nghĩa về đàn
ông nọ. Và chợt nhớ tới ông Lựa ở nhà hát của nàng, một lão già bẩn
thỉu, mặt dài, răng ngựa, đen nhẻm đến mức được mệnh danh là thục dưới
đáy biển, thế mà cùng lúc có tới ba cô mê mẩn. "Lão ấy gấu biển lắm!" -
Ba cô nói. Hồi đó nàng không hiểu, cứ tưởng họ chê lão. Hóa ra đàn bà
thích đàn ông là thích cái họ không có, họ khuyết thiếu, thích cái bạo
liệt, tợn tạo, liều lĩnh của đàn ông. Phượng chơi với Hiến lâu chưa? Bạn học từ hồi học tiểu học. Không hiểu là... Cái gì cơ? Không hiểu cô ả có biết mình xấu đến ma chê quỷ hờn không? Không có đàn bà nào tự cho là mình xấu hơn người khác. Nhưng, còn người đẹp... Im lặng, Phượng bỗng thấy câu chuyện
đã tới chỗ nghẽn mạch, rất khó nói. Vì cặp mắt dịu trầm của hắn lúc này
bỗng như phát sáng hau háu đầy vẻ thèm thuồng. Ngực nàng, như hai trái
lê, trái táo chín mọng hay sao mà hắn nuốt nước bọt ừng ực. Chả lẽ hắn
đói? ừ, nếu hắn đói thì nàng đã có cả một tủ lạnh đầy thức ăn ở tầng
dưới rồi. Bánh mì gối. Patê. Xúc xích. Dưa chuột muối và bia Tiger. Quả
nhiên dự đoán của nàng đã không sai. Hắn dốc cả lon bia vào miệng. Hắn
nhai nhồm nhoàm. Vừa ăn hắn vừa nhìn nàng, cái nhìn của con chó mỗi khi
được chủ nhà cho ăn một bữa ngon. Nghĩa là cũng như lần trước, hắn đang
rất đói khát. Và điều đó tố cáo hắn là một gã trai nghèo kiết, quen
thói ăn bám người khác, còn hiện thời chắc chắn là hắn vô nghề nghiệp,
đang ăn nhờ gửi đậu ông anh trai và chị dâu ở đâu đó trong thành phố
này. Mọi việc diễn ra không có gì là bất ngờ cả! Và cũng như lần trước, khi nàng thu
dọn đồ ăn, dao dĩa đĩa bát đem xuống tầng dưới rửa, trở lên thì đã thấy
hắn cởi giày, duỗi dài thân hình một cây chuối hột trên cái giường rộng
mét rưỡi của nàng. Dậy! Dậy đi! Muộn rồi! Nghe tiếng gọi lần thứ hai của
Phượng, hắn mới choàng dậy. Mưa đã chuyển làn điệu thành cơn mưa phùn
lâm râm. Hai ô cửa kính đã tối mờ. Hắn đưa mắt và quờ tay lên chiếc máy
điện thoại ở đầu giường. Nàng chỉ kịp kêu: "Sao lại gác máy?" thì hắn
đã nắm được cổ tay nàng. Nàng cố cưỡng và không hiểu sao thấy mình bỗng
yếu ớt, mềm lả như một ngọn cỏ. Nàng cố gỡ ra khỏi vòng tay hắn và một
cái hôn tàn bạo, đầy nước bọt từ mồm hắn mà không được. Vì nàng đã ngã
xuống mặt giường, rồi thấy bàn tay hắn đặt lên hàng khuy áo trên ngực
mình, và nàng chỉ còn kịp kêu: Không được qua đêm đâu đấy! * Không được ở qua đêm! Lời hẹn đã được thực hiện nghiêm
chỉnh. Nhưng về phương diện dục tình, các cuộc đổi trao, dâng tặng thân
xác cho nhau đã được thực hiện bình thường, đều đặn và thỏa đáng. Suốt
một năm trời đã là vậy. Suốt một năm trời, cứ thứ Bảy nàng đến nhà hát
diễn xong suất buổi sáng, là vội vàng trở về nhà từ buổi trưa, mở khóa,
lọt vào rồi khép hờ cửa ra vào tầng dưới, và tiếp đó leo lên tầng trên,
đóng chặt hai ô cửa sổ. Suốt một năm trời, nàng gọi hắn là anh yêu dấu,
hắn gọi nàng là em thân yêu và cả hai quấn quýt với nhau đến mức tưởng
như sẽ không bao giờ có thể gần gụi một thân thể, một hơi hướng nào
khác. Trớ trêu thay, điều bí mật đau đớn
của ái tình chính là vậy, là ở sự quen thuộc và tình trạng không muốn
đổi thay. Và dẫu biết mình không sai, đã bỏ chồng là một gã đàn ông bất
lương đã trên mười năm nay, hiện thời là một cá thể tự do về phương
diện ái tình, dẫu hiểu rằng phiêu lưu sẽ đem lại điều thích thú hơn là
cuộc sống phẳng lặng, trong nàng vẫn gờn gợn cái cảm giác như nàng đã
vi phạm lề luật của đời sống, rằng cuộc sống của nàng không thể như thế
mãi được, nó phải đổi khác và ổn định. Nàng đang sống nửa vời, dang dở,
nàng đang ở giữa một vòm trời nửa hồng nửa xám. Ghê gớm quá là ái tình và mùi vị quen
thuộc của nó. Giờ đây nàng đã quen với nó tới mức không có nó thì mê
mẩn, nhớ tiếc, là nổi cơn khủng hoảng cuồng si, là ngày đêm hé cửa đón
chờ. Cũng như giờ đây, sau một năm trời quan hệ, nàng đã biết hắn là ai
rồi. Biết hắn là ai rồi, nên nghĩ lại có lúc nàng thấy nực cười và ghê
tởm, vì sao nhỉ nàng lại có thể gọi cái tên đĩ đực ít tuổi hơn mà lọc
lõi đường tình dục ấy là anh và xưng là em ngọt ngào thế? Thì có gì mà
chẳng nhận ra bản chất hắn qua thói nuông nịnh mơn trớn, thủ thuật
quyến rũ đầy nhục cảm của một con đực khát tình. Mưa, hả anh? Mưa phùn. Em rất thích mưa phùn. Hai người mặc
áo khoác, đi trên các hè phố, ban đêm, mỗi khi có một luồng đèn ôtô
quét qua, lại hiện lên cả một màn hơi nước lăn tăn ngũ sắc. Mới làm lại đầu à? Xinh thật đấy? Nàng ngồi dậy, đưa tay nắn búp tóc
sau gáy. Và bỗng thấy cụt hứng. Nàng vừa nhắc lại một kỷ niệm trong đó
chỉ còn có mình nàng. Chỉ có một mình nàng trong toàn cảnh đời sống
hiện thực. Thật thế! Hắn làm sao gia nhập vào kết cấu đời nàng được,
hắn mãi mãi chỉ là anh chàng chầu rìa, ở bên ngoài đời nàng thôi. Sao em lại lấy voan phủ che tấm gương. Người ta bảo nhìn thấy cảnh yêu nhau trong gương sẽ xúi. Vớ vẩn. Đừng! Trẻ con nó vào bây giờ đấy. Để anh xuống đóng cửa. Anh không biết đóng đâu. Cái chốt gẫy rồi! Nàng xoay người, tung chân khỏi tấm
chăn, đứng dậy. Hắn cũng vụt đứng lên, hai con mắt như bật ra khỏi hốc
mắt. Nàng mặc độc cái quần lót màu hồng. Người nóng bừng, hắn thở rộn
rực, bước theo nàng: Đừng, Phượng. Cái gì? Để anh xuống gài cửa cho. Trời! Cái gì? áp sát lưng nàng, hắn đẩy nàng đến trước tấm gương vừa bị tay hắn giật đi mảnh voan phủ. Anh ghen với thằng chồng em và tất cả những thằng đàn ông đã nhìn thấy cơ thể em. Rõ hiếu sự chưa! Mặc kệ! Hắn quát khẽ và vòng tay qua ngực
nàng. Nàng đẩy tay hắn. Không, hắn không chịu lui. Lần này, hắn xoay
nghiêng người. Và sáp lại bên tai nàng, khe khẽ hắn rên rỉ: Chết thôi, một đôi mắt vừa trang
nghiêm vừa khêu gợi sinh ra để làm khổ đàn ông. Em có biết, đàn bà đẹp
nhất là thế nào không? Với họa sĩ bọn anh, các số đo 90- 60- 90 của
quốc tế là vô nghĩa. Phụ nữ Việt
Nam
đẹp phải như em. Cho anh vẽ em khỏa thân nhé! Nhận ra những câu nói có công hiệu
như liều thuốc mê đã ngấm vào nàng khiến nàng run rẩy và có vẻ như là
mệt lả, hắn liền choàng tay lên vai nàng. Trời! Anh yêu em, anh yêu em tuyệt
đối không phải chỉ là do em đẹp tuyệt vời đâu. Cái đình thì chỉ là một
căn nhà to thôi. Nó được gọi là cái đình vì nó chứa đựng ở trong nó cái
giá trị tâm linh, cái đẹp phi vật thể. Đừng tưởng anh là kẻ không biết
nhìn nhận con người! Vẻ như đã đến tột đỉnh của cơn xúc
động bồng bột, đến tận cùng của nỗi mê mệt, nàng quên cả việc gài chốt
cửa ra vào, tự động nhoài người xuống mép giường, đổi tư thế nằm, mắt
lim dim, nhưng thật sự không hiểu mình đang ở trạng thái nào của tâm
cảm, hào hứng hay chán chường? Nàng đang la đà trong mối tình lý tưởng
hay đang đắm chìm trong cuộc tình suy đồi ê ẩm? Phượng à, anh yêu em. Thôi. Thật mà! Anh nhất quyết cưới em đấy. Thôi. Ơ kìa! Sao thế? Không phải anh nói xạo đâu. Phượng bật dậy. Máy điện thoại đổ
chuông. "Quên gác máy rồi! Mất cả hứng!" - Hắn kêu, nhìn nàng đang áp
ống nghe vào tai, vẻ ghen tuông khó chịu. Ai đấy? Một người quen. Đàn ông hay đàn bà? Đàn ông! Nàng đáp, nằm xuống kéo chăn lên che
kín cổ, mắt lim dim. "Không được ở lại qua đêm đâu đấy!" - Nàng sửa
soạn nói câu nói quen thuộc. Còn hắn, ở phần kết thúc, hắn cũng sẽ nhắc
lại lời hẹn của hắn: "Thứ Bảy này, hai giờ chiều, Phượng nhớ để cửa". Quả nhiên đã là như thế! Nhưng lần này nghe xong lời hắn dặn,
nàng bỗng bật cười và bảo rằng: Không được! Tuần tới nàng đi nghỉ ở
Vũng Tàu. Hiện thời, nàng đang rất cần được sống một mình ở một góc
trời xa lạ và yên tĩnh. Dù là tình yêu thì cũng có hồi kết. Số phận con
người ta, dù phức tạp đến thế nào cũng đến lúc hiện ra và người đó sẽ
nhất thành bất biến; lúc đó người đó chỉ là người đó mà thôi. Lúc đó là đây. Nó bắt nguồn từ hắn
với tất cả sự quen nhàm trơ trẽn hay bắt đầu bằng cú điện thoại tưởng
là vô nghĩa, nhưng đó thực sự trở thành một cái cớ, một cái cớ để vin
vào đó, để nàng thoát khỏi chính mình. Lâu nay, nàng không sao thoát
được khỏi chính mình. Thật ra nàng không phải là một con đàn bà khát
dục, hư hỏng. Nàng chỉ là nàng, một người đàn bà đa cảm, khát khao tình
ái, sẵn sàng vào cuộc phiêu lưu kiếm tìm không mệt mỏi, không giới hạn.
Bằng kinh nghiệm của đời mình, nàng hiểu rằng, hạnh phúc lứa đôi thật
sự cực kỳ là hiếm hoi, nó gần như không có. ái tình không có tình yêu
thì đúng như hắn nói, giống cái đình chỉ là một căn nhà to, rỗng tuếch
thôi. Mà nàng thì như mọi người đàn bà, đẹp đấy, sắc sảo đấy mà sợ hãi
sự cô độc, trống trải, mà yếu đuối vô cùng, nàng luôn cần một ngoại vật
làm chỗ dựa.