Ghi chép của sipjin_tu82
Mũi tên thịnh nộ
![]() |
|
Tai nạn xảy ra vào tầm giữa trưa ngày 18 tháng tư. Chiếc xe hơi nhãn hiệu Alfa- Romeo đã lật nhào bên rìa quốc lộ Bari (thuộc tỉnh Foggia, miền Nam nước Italia). Điều đáng chú ý: Đây không chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn giao thông. Qua kiểm tra, cảnh sát đã phát hiện có một vật nhọn cứng như thép, thuôn dài cắm ngập vào lốp xe phía bên trái. Đó là một mũi tên.
Chẳng khó khăn lắm, ông thanh tra
Amedeo Virelli và người cộng sự - Thiếu úy Barla - cũng hình dung ngay
ra "sơ đồ" vụ án: Mũi tên cắm ngập vào lốp xe, làm xe trẹo đà, tài xế
hoảng hốt đánh tay lái khiến xe quẹo đổ, gây tai nạn. Mũi tên quái quỷ
kia chính là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của anh ta. Trong khi quá trình điều tra còn dang
dở với những giả thiết chưa đủ cơ sở để kết luận, thì chỉ 5 ngày sau
đó, một tội ác tương tự lại xảy ra, chỉ có điều là trên quốc lộ Naples.
Tính chất vụ án lần này nghiêm trọng hơn. Một mũi tên làm vỡ tan kính
xe, bay xuyên qua hốc mắt và cắm ngập vào hộp sọ của người lái xe xấu
số. Xe lật, người vợ ngồi bên anh ta cũng tử nạn. Tình thế đặt ra hết sức căng thẳng:
Nếu không kịp thời phát hiện, bắt giữ hung thủ, rất có thể hắn tiếp tục
"giở trò" độc ác ấy đến lần thứ ba, thứ tư vv... và vv... Trung tuần tháng năm, tức là chưa đầy
tháng sau, Thanh tra Virelli và Thiếu úy Barla lại đành phải bất lực
trước một thân người bị đốn gục. Vẫn "bài bản" cũ, người trở thành "vật
tế" cho mũi tên man rợ kia là một lái xe, ông Laura, khi ấy mới vừa bốn
mươi tuổi. Điều khác biệt so với hai lần trước:
Địa điểm xảy ra trọng án không phải trên quốc lộ, mà trong rừng sâu.
Một mũi tên bay qua cửa xe (bấy giờ đang mở - theo lời khai nhân chứng)
cắm lút vào cổ nạn nhân, xuyên từ bên này sang bên kia. Sự thể bất ngờ
đến độ ông Laura không kịp kêu lấy một tiếng, đổ vật xuống thành xe,
ngực loang máu. Theo lời bà Laura Dolci, vợ nạn nhân,
người được chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy, thì hôm đó, nhân ngày
chủ nhật, chồng bà có ý muốn đi chơi rừng cho thư giãn. Họ dừng xe trên
một bãi đất hoang ven hồ nước, nơi có những lùm cỏ rậm và cao. Hai ông
bà giở đồ ăn ra... Và, trong chừng một giờ đồng hồ, họ vừa nhấm nháp
vừa đắm mình trong bầu không khí hoang sơ tĩnh lặng đó. Cuối cùng, ông
chồng quyết định lên xe trở về. Ông vào trong xe, bật điều hòa cho xe
bớt nóng, đoạn mở cửa gọi vợ (bấy giờ bà đang vẩn vơ bên mấy bông hoa
dại). Chợt bà nghe "tách" - một tiếng xé gió, rồi liền đó, một tiếng
"tách" thứ hai. Và lần này thì bà hoảng hốt khi thấy ông chồng quay đơ,
mũi tên quắp lấy cổ... Để bổ sung thêm một số chi tiết,
chiều hôm sau, thanh tra Virelli tìm đến nhà nạn nhân. Vừa nhìn thấy
ông, bà Laura không giấu được nỗi đau khổ tột cùng. Bà vừa nói vừa nức
nở: - Thật không sao xua đi nổi... Tôi hình dung ra cảnh tượng gớm ghiếc ấy. Ông nhà tôi bị mũi tên chẹn ngang cổ, không kêu được... Thanh tra Virelli cố lấy giọng điềm
tĩnh dỗ dành bà. Dường như đoán được mục đích khiến viên tranh tra phải
lần tìm đến đây, người đàn bà bất hạnh vừa khóc vừa lắc đầu quầy quậy: - Tôi chẳng giúp gì được ông đâu...? Tôi không còn nhớ nổi những gì... - Bà hãy cố nhớ lại xem. Chẳng lẽ bà không trông thấy, dù chỉ một tí gì bóng dáng của hung thủ hay sao? - Vâng! Vì lúc đó tôi đang mải ngắm
mấy bông hoa rừng chết tiệt kia. Với lại, nơi ấy cây cối mọc um tùm,
dày đặc, khó nhìn lắm...Tôi lại sợ hãi nữa... - Bà Laura ạ. Theo tôi, hung thủ chắc
phải có tư thù gì với ông nhà? Và hẳn là hắn phải cất công rình rập khá
lâu... Chẳng lẽ trước đó, ông bà không hề cảm thấy một chút gì đe dọa
hay sao? - Không, hoàn toàn không! Chúng tôi
sống rất vô tư, và không hề nghĩ tới điều đó. Hôm ấy, chúng tôi đùa vui
với nhau suốt ngày. Ông nhà tôi rất hạnh phúc. Chúng tôi không cảm thấy
có gì có thể cắt đi niềm vui ấy... Nói rồi bà Laura lại òa khóc nức nở. Ít ngày sau, Thanh tra Virelli nhận
được bản báo cáo trình báo sơ bộ quá trình điều tra cũng như những suy
luận của thiếu úy đồng sự Barla. Theo chàng trai trẻ này thì điều đáng
phải quan tâm hơn cả chính là mũi tên bắn trượt (mà bà Laura gọi là:
tiếng "tách" thứ nhất). - Anh nghĩ gì về hướng đi của nó? - Thanh tra Virelli hỏi. - Theo tôi, cái chính là vận tốc. Nó
cho thấy mũi tên được bắn ở cự ly gần, và rất mạnh, nên nó mới gãy vụn
sau khi xuyên thủng thành xe. Điều ngạc nhiên hơn cả, là không hiểu sao
lần này hung thủ lại bắn xoàng đến vậy. Hai lần trước, ở những cự ly xa
hơn, và trong trường hợp mục tiêu di động, hắn đều chưa một lần bắn
trượt. Khi thì thủng lốp xe, khi thì bắn xuyên qua hố mắt tài xế. Lần
này, chiếc xe nằm nguyên vị, cây cối rậm rạp dễ tiếp cận mục tiêu mà
lại... Theo tôi, có một nhân vật nào đó, chứ không phải "hắn", đã xen
vào, làm nhiễu quá trình điều tra của chúng ta. Đoán được ý nghĩ mà người trợ lý của mình theo đuổi, thanh tra Virelli gặng hỏi thêm: - Qua thu thập tình hình, gia cảnh bà Laura Dolci, anh thấy thế nào? - Dạ, theo chỗ tôi biết thì bà Laura hiện đang lén lút quan hệ với một người đàn ông khác... Mắt thanh tra Virelli ánh lên: - Phải chăng cậu muốn nói, cái chết của ông Laura là do bà vợ của mình phối hợp với nhân tình gây nên? - Dạ, không hẳn như vậy...Tôi chỉ thấy chúng ta cần lưu ý đến dáng vóc cao lớn, vạm vỡ của bà Laura... - Ý cậu muốn liên hệ tới người sử dụng cây cung? - Có thể lắm chứ! Chẳng hiện giờ đang có phong trào phụ nữ theo đuổi môn bắn cung là gì? - Thôi - Thanh tra Virelli ngắt lời,
đoạn nhìn đồng hồ - Câu chuyện tạm dừng ở đây. Ngày mai, trong khi dự
đám tang ông Laura, tôi sẽ hỏi thêm bà Laura mấy điều. Bấy giờ chúng ta
sẽ phán đoán tiếp. Hôm ấy, nghĩa trang
Foggia
đông nghịt người. Đi sau linh cữu ông Laura, Thanh tra Virelli
và Thiếu úy Barla cố căng mắt theo dõi từng cử chỉ, thái độ của bà vợ
ông ta. Vận đồ đen trùm từ đầu tới chân, bên
cạnh vị linh mục đang lầm rầm khấn nguyện cho vong hồn người xấu số, bà
quả phụ Laura chốc chốc lại thỉu xuống, khiến những người xung quanh
không một phút lơi lỏng, xao nhãng đến bà... "Có lẽ nào một người như thế mà lại
đang tâm giết chồng... Chao ôi, nếu thực tế đúng như giả thiết mình đưa
ra, thì hẳn phải phong cho bà ta là diễn viên số một thế giới" - Thiếu
úy Barla thầm nghĩ. Sự việc trôi đi như một thước phim
quay chậm. Đột nhiên, có tiếng rú thất thanh làm cả nghĩa trang đang
đắm chìm trong vòng u uẩn bừng tỉnh. Mọi con mắt mở to, kinh hoàng sửng
sốt đổ dồn về phía bà quả phụ Laura. Bà ngã gục vào cái huyệt đào sẵn
chờ đón đức ông chồng của mình, bấy giờ đang rộng mở. Khi viên thanh tra gạt được đám đông,
nhào tới, thì dường như ông không kìm được tiếng kêu sửng sốt. Một mũi
tên xuyên ngập cổ bà Laura, và cũng giống như mũi tên đã giết hại đức
ông chồng của bà, chỉ có điều nó không xuyên từ tai nọ sang tai kia mà
lại thò ra ở chỗ cuống họng. Tình thế xảy ra hết sức bất ngờ. Tuy
vậy, lực lượng cảnh sát vốn dĩ đang trà trộn trong đám đông lập tức
được tận dụng. Không để lỡ thời cơ, Thanh tra Virelli thét lên: "Nó
đấy! Nó ở quanh đây thôi. Hãy bắt lấy, đừng để nó tẩu thoát!". Ngay sau tiếng kêu của viên thanh
tra, từ ngôi mộ thấp thoáng ở cuối đoàn tang lễ, vụt lên một bóng đen.
Hắn co cẳng định chạy lẫn về phía đám đông, nhưng nhanh như cắt, Thiếu
úy Barla đã lao bổ tới. Bằng một động tác thuần thục, anh quật ngã hung
thủ, bẻ ngược tay hắn và tra ngay chiếc còng số 8, bấm khóa lại. Bây giờ anh mới có dịp nhìn kỹ hung
thủ, "tác giả" của những vụ thảm sát man rợ, làm đau đầu cơ quan điều
tra từ hơn một tháng nay. Hắn còn rất trẻ, chỉ mới ngoài hai mươi. Nếu
nghe cách nói của hắn, thì thấy hắn không "tâm thần" như cách người ta
vẫn quan niệm. Đúng hơn, hắn là một tên ngông cuồng, tàn bạo, thích tìm
khoái lạc trong những hành vi độc ác. - Mấy vụ trước cũng chính anh gây ra phải không? - Đúng vậy - Hắn thản nhiên trả lời. - Tại sao? - Tôi thích thế. Tôi tự đặt ra mục
tiêu để thử tay nghề: Phải bắn trúng lốp chiếc xe đang chạy băng băng
đó. Và tôi đã làm được như vậy. - Thế còn lần sau đó? - Tôi muốn thử sức ở tầm cao hơn.
Phải bắn xuyên qua kính xe, trúng người, và phải sao trúng được hốc mắt
của viên tài xế. Và cả lần này nữa, tôi cũng thực hiện một cách hoàn
toàn chính xác. - Thế còn lần thứ ba ở trong rừng thì sao? - Chẳng có lần nào ở trong rừng hết - Tên sát nhân hét lên. - Thế chẳng phải anh đã hạ sát ông Laura sao?- Viên thanh tra ngạc nhiên hỏi. - Không! - Tên sát nhân khẳng định -
Đó chính là lý do tôi phải ra tay ngày hôm nay, trừng phạt kẻ đã vu vạ
tôi. Tôi biết bà ta đã lập mưu giết chồng, lại còn muốn đánh lạc cơ
quan điều tra bằng cách đổ vạ cho tôi... Chính vì lẽ ấy mà tôi đã cho
bà ta "xơi" một mũi tên đích đáng. Thì ra là vậy! Hai lần trước hung thủ
giết người, đơn giản chỉ là để "thử tay nghề", để "trổ tài". Còn lần
này, hắn muốn trả thù kẻ "ăn ốc" đã đẩy hắn phải "đổ vỏ". Thanh tra Virelli trầm lặng bước sau tên tội phạm.