Ghi chép của haithanhhcmpt
Trong một phút chốc thấy mình hèn nhát
đừng hỏi vì sao
chẳng ai hiểu hết được nỗi cô đơn
của bản thân mình
đừng nói gì người khác
có những ngày đứng giữa đất trời chỉ thấy bàng hoàng ngơ ngác
ta đang nơi đâu?
nhớ năm mười tám tuổi
nửa đêm bật 18 and life
nằm nghe rồi khóc
trong làn nước mắt
nhìn lên trần tự hỏi
có phải sự cô đơn đang nằm đâu đó trên kia
trên những mái nhà
trong mỗi chúng ta?
khi thời gian trôi qua
những đêm cũng nằm nghe 18 and life
nhưng không còn trẻ con bật khóc
chỉ có sự cô độc
len vào trong lòng
như một dòng sông
chảy mãi
đừng hỏi vì sao
chẳng ai hiểu được nỗi cô đơn
của con sói
khi nó lao đi trên những cánh đồng
những đêm về
những ngày mùa đông
...
những đêm về
những ngày mùa đông
chỉ con sói
giữa những cánh đồng
...
ta tự hỏi mình
có phải cũng như con sói
cũng cô đơn
khi đối mặt cùng bóng tối
ngơ ngác
bàng hoàng
ta không thể nào hiểu hết được nỗi cô đơn
của chính mình
nói gì người khác
trong một phút chốc thấy mình hèn nhát
nằm gục trước nỗi buồn
...