Ghi chép của mosaic
[...] dòng suối trăm năm
Đêm, nghe lại Dòng Suối Trăm Năm, vẫn thấy lòng quắt lại vì hai câu rất cũ
Chẻ đôi thân thế mù tăm tích
Ta nghĩa trang nào chôn cất nhau
Ta nghĩa trang nào chôn cất nhau
Ôi Du Tử Lê...
Nếu con người là con vật chia ly như định nghĩa mà hơn một lần yêu dấu đã nói thì chúng ta cũng nên thêm rằng con vật chia ly trong kỉ niệm. Bởi vì chính kỉ niệm mới làm thành nhan sắc, chính kỉ niệm mới làm thành chân dung cuộc tình chúng ta.
Và kỉ niệm bước ra, rồi ở lại với chúng ta không chỉ là những mắt môi, chân trời thất lạc. Chúng cũng không chỉ là những sợi tóc, những ngón tay đã một lần lìa bỏ thịt da lầm lỡ.
Chúng còn là những hàng cây sớm mai, còn là những con đường xuôi trũng bóng chim nhung nhớ. Chúng còn là bóng tối, là những hạt mưa như một bên kia của đồng xu ánh sáng và giọt lệ mà đôi ta không cần bảo nhau đã cùng giấu đi từ thuở ấy.
