Ghi chép của Hyn
Thứ 6 ngày 13 - 1 đêm kinh hoàng...
H ngồi đầy mà chân tay mình vẫn bủn rủn vì sợ. Đêm qua đy ngủ sớm, 12h30 mình đã yên vị giấc nồng, bình thường ngủ như chết nhưng hôm nay mưa nên lúc ngủ, lúc tỉnh kéo chăn đắp. Tự dưng thấy ánh sáng lóe vào phòng, ngu ngơ nghĩ hình như ánh sáng phát ra từ cái đth, với tay lấy đth thì ko thấy có ai gọi. Mới hơn 2h sáng, định nhắm mắt ngủ tiếp. Thế mà sao cứ lúc lúc lại thấy ánh sáng lóe lên, nhìn theo hướng ánh sáng ra cửa, thấy 1 cái cây dài đang chĩa vào phòng cùng vs ánh đèn pin sáng loáng. Nằm rạp xuống vì sợ, nhưng chợt nhớ chìa khóa đang để trên bàn, cái cây kia với đc chìa khóa thì mình chết chắc. Cũng may còn đủ can đảm nhổm lên, đập bàn 1 cái rồi nhanh tay túm cái chùm chìa khóa xong nằm bẹp rúm xuống. Đèn ngừng soi vào phòng, mình nghĩ nó thấy ng` bên trong biết rồi nó sẽ đy. Nhưng 1 lúc sau lại ánh đèn soi vào, ngày 1 sáng, ngày 1 rõ ràng cái cây chĩa vào. Mình đập bàn. Nó chuyển qua hàng xóm, mình thấy kì cạch cửa bên kia nhưng biết làm sao. Mình nằm bẹp rúm trong sợ hãi. Nhà bên kia hét lên 1 tiếng. Nó lại quay lại phòng mình. Ko chút do dự, nó chiếu đèn pin và hình như quyết tâm, mình đập bàn ầm ầm, nó gằn giọng : mày đập cái gì mà đập!
Mình hoảng hồn, chân tay bủn rủn, ko dám đập nữa. Thì ầm 1 phát cửa sổ bị tháo, cái tủ vải bị đẩy đổ. Quá sợ hãi! Mình hét đến lạc giọng : Trộm! Có trộmmmm ..... Phòng bên cạnh cũng hét. Rồi gọi anh chủ nhà xuống.
Thật sự đến h mình vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu cứ ám ảnh cái giọng gằn lên của nó, cứ lo sợ nó quay lại. Ngồi co rúm trên giường, chưa bao h mình cần 1 tiếng nói như lúc này, 1 tiếng nói trấn an mình làm mình bớt sợ. Thỉnh thoảng lại có tiếng lạch cạch, mình chỉ muốn hét lên. Cứ thấy tiếng động là mình phải hét lên gọi chị hàng xóm. H ko dám ngủ, chân tay nhũn ra vì sợ, vì những tiếng động, vì cái tiếng gằn giọng kia cứ vang lên trong đầu. Nhỡ nó quay lại ko biết mình phải làm gì nữa...