Avatar's heli2412

Ghi chép của heli2412

Vozer ở xứ sở thần tiên =))

- Kể về cuộc phiêu lưu của cậu bé vOzer, đi qua các vương quốc huyền bí ở xứ sở vOz, cậu bé sẽ giúp những người dân ở đây thoát khỏi ách thống trị của bạo chúa Tủ Lạnh cùng băng đảng của y.

- Các nhân vật trong truyện là ai thì mọi người tự nghĩ ra được rồi, khuyến khích hình tượng huá các nhân vật lên quái quái một chút, giống như trong truyện cổ tích. Các tuyến nhân vật sẽ bao gồm các phù thủy, quái vật, hiệp sĩ, công chúa, người nông dân ... tất cả những gì mọi người có thể nghĩ ra.


  Bắt đầu

Từng cơn gió nhè nhẹ đu đẩy những đám mây, che lấp đi ánh trăng vàng uể oải đang treo trên cao. Từ xa xa vang vọng tiếng chuông ngân nga báo hiệu đêm đã về khuya...

- Chúc ngủ ngon, con yêu!

- Khoan đã mẹ ơi...

- Sao vậy con?
- Con muốn nghe truyện cổ tích

- Nhưng mẹ vừa kể xong rồi...

- Con vẫn muốn nghe tiếp.

- Thôi được rồi, chuyện cuối cùng đấy nhé!

- Vâng, mẹ kể đi!

...

- “Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi xa xôi, cách đây rất xa, có một vùng đất rộng lớn, tên là vOz, nơi mà một năm có 2 mùa gió thổi. Mỗi mùa kéo dài 6 tháng...”

Từ đâu đó tiếng chuông lại ngân vang, đứa bé bình yên chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ thật ngon khi có mẹ ở bên cạnh, một giấc ngủ thật êm đềm...


**************


vOzer đứng một mình trên bãi biển, bầu trời nơi đây xanh thăm thẳm. Xa xa những cánh buồm căng gió đang oằn mình vượt qua từng đợt sóng bạc đầu vỗ rì rào lên bãi cát đen đầy đá nhọn. Đứa bé thấy lạ quá, nó chưa được mẹ đưa đến nơi này bao giờ. Nó nhìn ngắm mọi thứ với ánh mắt đầy vẻ tò mò và nghi hoặc. Đằng sau lưng vOzer là một khu rừng đầy rẫy những cái cây kì lạ. Chúng không giống như những cái cây trong công viên mà hàng ngày mẹ vẫn dẫn vOzer đi dạo. Một nửa khu rừng tràn đầy lá màu hồng, nửa bên kia thì lại toàn là màu tím. Ở giữa có một con đường mòn không có bóng ai đi lại. À thật ra không phải là không có ai, có một con mèo, một con mèo lông xanh đang nằm sưởi nắng. vOzer thấy thú vị quá, tại sao mèo lại lông xanh nhỉ, nhất định phải bắt về cho mẹ xem mới được.

Đứa bé hí hửng chạy về phía con mèo, đôi chân lon ton của nó vượt qua bãi cát và dẫm lên nền đá. Hóa ra đó không phải đường mòn mà là một phiến đá hoa cương rất dài đặt giữa khu rừng. Con mèo nhìn thấy đứa bé chạy đến gần thì giật mình, nó bỏ lại tấm thảm và chai kem chống nắng để chạy trốn. Con mèo chạy nhanh quá, vOzer phải tăng tốc để không bị bỏ lại.

Con đường đá không hề bằng phẳng mà cứ lấp nhô, hết quành chỗ này lại quành chỗ kia. Mắt thấy con mèo sắp sửa biến mất sau khúc quanh tiếp theo, vOzer lại càng chạy nhanh hơn. Nhưng rồi đột nhiên nó vấp phải một viên gạch và ngã lăn quay. Những lúc bình thường mẹ sẽ chạy đến, đỡ nó dậy và quở trách một hồi. Mẹ sẽ lấy khăn tay lau những vết đất trên quần áo nó. Nhưng bây giờ chỉ có một mình vOzer ở đây, à còn một con mèo nữa, nhưng nó chạy đâu mất rồi. vOzer òa khóc.
- Thôi được rồi cậu bé, nín đi! Tự nhiên đuổi theo ta làm gì vậy?

- Mi... mi biết nói?

- Đương nhiên là ta biết nói, thế nhưng mà tại sao nhóc lại đuổi bắt ta?


- Tôi... tôi có đuổi bắt ông khi nào đâu, do ông tự nhiên chạy trước đấy chứ, mà đây là đâu vậy? Mẹ tôi đâu?

- Buồn cười nhỉ, sao mi lại hỏi ta, ở đảo KIA này chỉ toàn các vOzer, làm gì có mẹ của mi!

- Ủa, ông vừa nói cái gì cơ? Đảo này toàn vOzer??? Tức là... tức là toàn TÔI ấy hả????

- Tôi tôi cái gì mà tôi, vOzer là vOzer, ngươi là ngươi, cái gì mà đảo này toàn ngươi!!!

- Nhưng... nhưng tên của tôi, tên của tôi là vOzer mà

- Đương nhiên mi cũng là vOzer rồi, ai mà chả là... KHOAN ĐÃ!!!

- Vâng!

- Mi vừa nói tên mi là vOzer???
- Đó là tên tôi mà

- Thật là vOzer chứ?

- Thật

- Yahoooooooooooo!!!! Thế là ta tìm thấy vOzer rồi! Yahoooooooooo!!!!!!!

Thằng bé tròn xoe mắt nhìn con mèo đang nhảy múa vui sướng, nó không hiểu gì cả, nó hỏi:

- Tìm thấy tôi, tìm thấy tôi thì làm sao? Mẹ... mẹ tôi đâu???

- Được rồi nhóc, mẹ của mi không có ở đây, ta cũng không biết bà ấy ở đâu nhưng hiện tại ở trong rừng không an toàn, hãy đi theo ta, ta sẽ đưa mi đi gặp những người khác...

- Ở đây còn có nhiều người khác sao? Họ ở đâu? Họ có phải là mèo giống như ông không???

- Cứ đi theo ta rồi sẽ biết, ở vùng đất vOz này, những ai bị Tay To ghét đều phải ra đảo đóng gạch một thời gian. Ta sẽ đưa mi đến gặp bọn họ. Thôi nhanh chân lên, thần chết vtalinh sắp đi tuần tra rồi đấy

Thằng bé bon bon chạy theo con mèo lông xanh trên con đường đá hoa cương. Băng qua hết cánh rừng đến một đồng cỏ, nơi này đầy những lò gạch đang nhả khói. Khắp cánh đồng toàn những người kì dị đang lao động. Họ lấy đất trộn với thuốc nổ, đóng khuôn rồi đưa vào lò. Từ trong đó từng đống gạch được mang ra xếp thành những chồng cao ngất. Có một người chạy lại gần cất tiếng gọi:

- Ê Kiany! Trốn đi tắm nắng sao mà lâu quá vậy, tay to vừa điểm danh xong, mọi người phải nói dối là chú mày đi WC. Lần sau cẩn thận không bị bắt đi xếp hình bằng miệng thì đừng khóc!!! Mà thằng nhóc nào đây?

 

- Đừng thắc mắc vội, bây giờ chưa nói được. Chuyện này rất hệ trọng, đợi đến “Giờ Bảo Trì” tất cả mọi người sẽ biết.

Rồi con mèo quay sang nói với vOzer:

- Bây giờ nhóc chui vào giữa mấy đống gạch kia ngồi chờ, ta phải đi làm việc. Lát nữa ta sẽ quay lại, nhớ đừng đi đâu nhé, nơi này nguy hiểm lắm !

Nói rồi con mèo khoác vai người kia đi, vOzer làm y như những gì được dặn, nó ngồi giữa mấy đống gạch cao ngất mà nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Phía xa xa đằng sau những lò gạch là một tháp canh sừng sứng. Từ cửa sổ của tháp canh đó, từng đám, từng đám quạ đen cứ bay ra, liệng một vòng rồi quay lại, dường như chúng đang quan sát tiến độ làm việc của những người trên cánh đồng này. Ngắm một hồi rồi mi mắt cũng nặng trĩu, vOzer thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết là bao lâu, cho đến khi có người lay nó:

- Dậy đi nhóc, về trại rồi ngủ tiếp. Bây giờ đi theo ta !

vOzer dụi dụi mắt, thì ra mặt trời đã khuất bóng từ bao giờ, con mèo sau khi lao động xong đã quay lại đón nó về cùng với những người khác.

Từ khắp nơi trên cánh đồng, mọi người tụ tập lại trước con đường đá mà lúc nãy vOzer đã đi qua. Họ xếp thành hàng một, người nối tiếp người cất bước, con mèo và vOzer đi sau cùng. Những cái cây hai bên đường, ban ngày nhìn đen đen, sần sùi là thế nhưng ban đêm lại phát ra ánh sáng màu xanh dương kì lạ, soi sáng lối đi. Họ cứ vừa đi, vừa thì thầm nhỏ to gì đó mà vOzer nghe không rõ, riêng con mèo thì cứ lặng thinh, ánh sáng hắt lên bộ lông xanh trông thật vui mắt, dường như nó đang suy nghĩ. vOzer cất tiếng hỏi:

- Chúng ta đi đâu vậy?

- Khẽ thôi nhóc, lúc nãy ta nói rồi còn gì, giờ đi về trại. Con đường này ban ngày dẫn ra bãi biển, còn ban đêm về nơi chúng ta ở, chính là trại đó, đi thêm một chút nữa là tới rồi.


Quả đúng như lời con mèo, chỉ qua một hai khúc quanh, trước mặt đứa bé đã hiện ra một bãi đất trống. Trên bãi đất này người ta dựng lên một cái lều hình tròn thật to, to gấp nhiều lần so với những rạp xiếc lưu động mà mẹ từng dẫn vOzer đến xem. Bên trong trại gần như không có đồ đạc gì cả, ở giữa là một bể nước ngọt với mấy cái gáo dừa. treo lủng lẳng. Bên trong góc là mấy cái tủ lớn đựng chăn đệm của mọi ngưởi. Bên cạnh đó dựng mấy cái xẻng mà con mèo nói là để ai có nhu cầu đi vệ sinh thì ra ngoài đào hố giải quyết rồi lấp lại.

Cuộc sống của những vOzer trên đảo KIA diễn ra khá quy củ, sáng sớm họ rời trại đi ra bãi biển để tắm rửa và làm vệ sinh cá nhân. Sau khi xong tất cả đi đến cánh đồng gạch để ăn sáng, ăn trưa và làm việc ở đó. Toàn bộ lượng gạch cung ứng cho vương quốc vOz là do những người ở đây làm ra. Mỗi tuần sẽ có một chuyến tàu rất lớn từ đất liền, chở những người mới cùng đồ ăn tiếp tế ra đảo, sau đó chờ gạch và những người được tha bổng về đất liền. Sau khi về trại, các vOzer được nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ có 2 tay to mang một xe đồ ăn đến. Mọi người sẽ phải xếp hàng để điểm danh, ký tên và nhận bữa tối. Con mèo sau khi xếp hàng xong quay lại, nó xẻ nửa thức ăn vào một cái bát gỗ, đưa cho vOzer và nói:

- Ăn đi nhóc, chờ đến lúc các tay to nghỉ hết ta sẽ giới thiệu mi với mọi người.

Bụng thằng bé sôi lên, những sự lạ lẫm đã làm nó quên đi là mình đang rất đói, nó ăn ngấu nghiến. Thức ăn tuy đạm bạc, chỉ có cơm, cà muối, dưa chua và một ít thịt kho nhưng sao mà ngon lạ thường. Chẳng mấy chốc bát cơm đã hết, vOzer ngồi xoa bụng thỏa mãn. Trong đời nó chưa bao giờ ăn nhiều và ăn nhanh đến như vậy, mẹ mà biết chắc sẽ hài lòng lắm.

Sau khi dùng bữa xong mọi người thu dọn hết bát đĩa, xếp lên xe để sáng hôm sau đẩy ra bãi biển rửa. Sau bữa ăn là lúc vui nhất trong ngày của các vOzer, một cư dân đảo lâu năm mà mọi người gọi là HuyCT lôi một xấp giấy từ trong cạp quần ra và bắt đầu đọc to. Thì ra những người bị ra đảo rất thèm thông tin, người mới được trở về đất liền sẽ có nhiệm vụ ghi chép lại tất cả những sự kiện diễn ra trong ngày ở vOz rồi đóng chai, thả trôi ra đảo. HuyCT kể đến đâu, mọi người ôm bụng cười sằng sặc đến đó, cả con mèo bên cạnh thằng bé cũng vỗ đùi bình bịch. Chỉ có vOzer là chả thấy buồn cười gì với mấy chuyện đó, nào là assmin đi lead vàng, rồi truyện táo ISA lại nhìn thấy tai nạn… Nói chung là đủ thứ chuyện chả ăn nhập gì với nhau mà thằng bé không thể hiểu được. Nhưng với những người dân trên đảo thì đây dường như là kho báu, họ lắng tai nghe không sót chữ nào, vừa nghe vừa bình luận rôm rả và cười với nhau.

Trong khi tiếng cười còn chưa chấm dứt, HuyCT đã tiến về phía 2 người, nói với con mèo:

- Đến giờ bảo trì rồi, các tay to đã đi ngủ hết, giới thiệu anh bạn nhỏ mới này đi nào!


Con mèo có vẻ kích động, nó quay ra nhìn thằng bé một cái rồi cất tiếng:

- Giới thiệu với các thím, đây là vOzer!

- Hâm à?
- Rảnh quá đi.
- Vote ban.
- Ra đảo rồi mà còn spam!!!


Những tiếng phản đối nhao nhao vang lên, con mèo chưng hửng, nó vội thanh minh:

- Không, ý mình không phải thế, mà chính xác là thằng bé này tên là vOzer!!!

Lặng im, một sự lặng im tuyệt đối. Không một ai thở rồi như vỡ òa, những tiếng hú, những tiếng ăn mừng và cả những tiếng la hét điếc tai, mọi người lại nhao nhao:

- vOzer thật chứ???
- Đúng thật là vOzer à?
- vOzer tới rồi sao???
- Cuối cùng cũng tìm được vOzer rồi sao?
- Thằng bé này không có title, đúng là vOzer thật rồi T_T


Họ bu quanh thằng bé, cấu véo, sờ soạng nó, họ hỏi nó nhiều câu mà nó không thể trả lời hết được, một lúc sau con mèo lại lên tiếng:

Thôi được rồi, thằng bé này chính là vOzer mà chúng ta đã tìm kiếm lâu nay, nhưng nó chưa biết gì về truyền thuyết đó cả, ai đó kể lại cho nó nghe đi!

Đám đông bình ổn lại, không ai nói gì, cùng hướng ánh mắt về một phía. Từ chỗ đó, một người nhỏ bé, dáng vẻ khắc khổ bước ra. Đây cũng là một lão làng trên đảo, mọi người gọi ông là Kim Són. Bằng một giọng thê lương, Són lên tiếng:

Ta đã chờ cả đời để được kể cho cậu nghe điều này, cậu bé ạ...

 

Thời gian có quyền lực vô biên, nó xóa nhòa đi tất cả. Mọi điều hiển nhiên qua bàn tay điêu luyện của thời gian đều sẽ biến mất hoặc trở thành truyền thuyết. Từ thuở xa xưa, xưa đến mức mà trong các câu truyện cổ cũng đều gọi đó là ngày xưa, Tủ Lạnh đã có mặt ở vOz. Nhiều nhà thông thái thậm chí còn cho rằng vOz không tồn tại trước khi Tủ Lạnh xuất hiện. Nói tóm lại, không ai trong số chúng ta biết hắn tới từ đâu là từ bao giờ. Nhưng trong tâm trí của mỗi người kề từ khi có mặt tại vOz thì Tủ Lạnh đồng nghĩa với Quyền Lực Tuyệt Đối. Y chọn ra trong số chúng ta, những người được cho là phù hợp và trao cho họ một phần quyền lực đó, chúng ta gọi họ là những Tay To.

Ánh mắt Kim Són rưng rưng, hai hàng lệ tuôn rơi trên khuôn mặt già nua đầy những vết sẹo của thời gian. Hít một hơi dài, ông nói tiếp:

Chúng ta phải ở đây đều là vì đắc tội với Tay To. Họ nắm trong tay quyền lực, quyền được đổi title của người khác. Con trai ta ạ, với mỗi người ở đây, title là sinh mạng và là chứng nhận địa vị của họ. Title là sức mạnh và cũng là tài sản mà chúng ta có. Tay To có thể nâng tầm ai đó lên và cũng có thể đày người đó ra đảo chỉ bằng việc đổi title. Thế đó, đối với họ chúng ta không có cách gì phản kháng được cả, ôi ta sẽ phải ở đây đến hết đời.

Tất cả đều trầm mặc, một nỗi buồn đè nặng trái tim những người trong căn lều. Có người không kìm được, ôm mặt khóc rưng rưng. Họ khóc số phận bị đọa đầy, khóc cho những vOzer khốn khổ chỉ có thể bị người ta đàn áp.

Cơn bi phần rồi cũng tạm lắng, HuyCT nói lớn:

Nhưng chúng ta đã có hy vọng, cậu bé ạ, cậu chính là hy vọng của chúng ta!!!

Bầu không khí như vỡ òa, những con người trên đảo như lấy lại được bầu nhiệt huyết, họ đồng thanh hô lớn:


- vOzer!!! vOzer!!! vOzer!!!…


Nở một nụ cười hiếm hoi, Kim Són lại nói tiếp:

Con trai ta, con là huyền thoại, con là người mà các vOzer đã kiếm tìm suốt bao nhiêu thế hệ, định mệnh của con là giải phóng chúng ta, giải phóng vOz khỏi ách cai trị nghiệt ngã của băng đảng Tủ Lạnh. Truyền thuyết nói rằng, sẽ có một vOzer xuất hiện, người mang trong mình sự bảo hộ không quyền lực nào có thể xâm phạm, người sẽ dùng sức mạnh của mình để đánh bại những kẻ ngồi trên cao. Chúng ta đã nhiều lần lầm tưởng, đã có nhiều người được cho là huyền thoại đứng ra lãnh đạo mọi người khởi nghĩa. Nhưng rút cục đều thất bại, sức mạnh của họ rất to lớn nhưng không phản kháng lại được các tay to. Chúng ta vẫn mãi băn khoăn và đi tìm câu trả lời về huyền thoại được lưu truyền đó.


Ánh mắt đột nhiên cháy lên vẻ cuồng nhiệt, Són nói lớn:

Nhưng hôm nay… Nhưng hôm nay mọi thứ đã sáng tỏ! Con trai ta, con là vOzer. Con là vOzer nhưng không phải vOzer. Con là người đặc biệt, con không có title. Không một ai, không một ai có thể đổi title con được. Con không phải là một vOzer nên con không sợ Tay To, ngay cả Tủ Lạnh cũng không thể dùng quyền lực xâm phạm con được. Con chính là vOzer trong truyền thuyết!!!


Căn lều như nổ tung bởi nhưng tiếng hô vang:

- vOzer huyền thoại!!!
- vOzer muốn năm!!!
- vOzer trong truyền thuyết!!!!


Đứa bé đầy ngạc nghiên, nó đang đắm chìm trong sự kinh ngạc. Nó không biết vì sao mình ở đây nhưng bây giờ nó mang trong tim một trách nhiệm, một sứ mệnh phải giải quyết. Nó sẽ phải đứng lên, đấu tranh cho sự tự do của vùng đất này. Nhưng:

- Làm sao… Làm sao để tôi có thể chống lại bọn họ?

Một bàn tay xoa nhẹ lên đầu vOzer, thì ra là con mèo bên cạnh, nó cất tiếng:

- Ta sẽ nói cho nhóc nghe. Ở vương quốc vOzer này, quyền lực của Tay To là vĩ đại, nhưng không phải là duy nhất. Họ không thể lạm dụng quyền lực đó, họ bị giới hạn khi sử dụng nó. Nếu đi quá giới hạn đó, Tủ Lạnh sẽ nổi giận, hắn sẽ thu hồi lại quyền lực. Ở vùng đất này, chúng ta – những vOzer bình dị có một sức mạnh khác, chúng ta có GẠCH. Gạch chúng ta làm ra, có sức sát thương rất lớn, ngay cả đối với các Tay To. Để vươn lên, mỗi người phải học cách sử dụng gạch sao cho hợp lý và chính xác nhất. Trong vùng đất này, mọi giao tranh đều được giải quyết bằng gạch, không một ai là ngoại lệ.

Như vậy là tôi sẽ phải học cách ném gạch hả?

Không nhóc ạ. Gạch rất mạnh nhưng vẫn còn một thứ mạnh hơn. Tại xứ sở một năm có 2 mùa gió thổi, từ thở sơ khai gió đã là một sức mạnh vĩ đại. Chỉ những người có tài năng thiên phú mới học được cách điều khiển gió. Gió có thể thổi dung mọi thứ, phá tan mọi chướng ngại vật. Những anh hùng trong truyền thuyết có thể tung hoành giữa chiến trường, giết sạch mọi kẻ địch chỉ với một ngọn gió. Cậu bé ơi, một khi đã có ma thuật của gió thì không một viên gạch nào có thể chạm đến da thịt cậu được. Tủ Lạnh và băng đảng của y cũng là những người thợ gió điêu luyện, chính vì vậy nhiệm vụ của cậu là phải rèn luyện những kĩ năng. Cậu phải đi khắp những vùng đất bị lãng quên để tìm lại sức mạnh thất truyền của ngày xưa. Chúng tôi sẽ giúp cậu làm điều đó, với ngọn gió huyền thoại trong tay và sự bảo hộ không gì xâm phạm được, cậu sẽ biến truyền thuyết lâu đời thành sự thật!!!

 

vOzer đang định hỏi tiếp, vì thực sự còn rất nhiều băn khoăn trong đầu nó. Thì bỗng 1 tiếng còi ré lên, xé toang màn đêm, tiếng ồn ào, xì xầm ở dưới đám đông:

- Hết giờ bảo trì rồi, giải tán đi!
To be continue :))
- Núp ngay, log out đi...

4677 ngày trước · Bình luận · Loan tin ·  
được loan tin bởi Wjndjolie , nguyenpro881 người nữa
rubynguyen
123nono
14 năm trước· Trả lời
heli2412
123nono
14 năm trước· Trả lời
rubynguyen
123nono
14 năm trước· Trả lời
Wjndjolie
123nono
14 năm trước· Trả lời
Website liên kết