Avatar's h2o

Ghi chép của h2o

Bên cạnh thiên đường.

Cuộc đời con người giống như một cái cân: một bên là ham muốn, một bên là tình yêu.

Khi mà bàn cân tình yêu vẫn còn trống không, thì đành phải kiếm thứ khác đặt vào để giữ cho cán cân được thăng bằng. Cuộc đời là một chuỗi ham muốn. Ham muốn không được thỏa mãn thì đau khổ. Ham muốn được thỏa mãn thì nhàm chán. Con người luôn trằn trọc giữa đau khổ và nhàm chán. Giống như vừa sinh ra đã bị khóa chặt, không thể giải thoát.

Mỗi một người khi đến một giai đoạn nào đó của cuộc đời đều cảm thấy như mình đang đi vào một ngõ cụt. Bạn đang men theo con đương, cuộc đời quanh co, khúc khuỷu mà đi về phía trước mặt. Đa số mọi người sẽ cố gắng vượt qua để đến với thế giới tốt đẹp phía sau bức tường ấy. một số người thì bị bức tường cản lại, cứ quanh quẩn dưới chân tường, thậm chí là vĩnh viễn không đi về phía trước nữa.

Mỗi một người, là một thành phố.

Thích một thành phố, thường thường là vì thích một người trong thành phố đó.

Rời xa thành phố này, thường thường là vì muốn rời xa một người sống ở đó.

Con người chiếm cứ thành phố. Nhưng thành phố lại không chiếm hữu con người

Trách nhiệm là một dạng lời hứa.

Đàn ông là phải có trách nhiệm nếu không thì chỉ xứng đáng làm một thằng bé trai. Bản thân trong quá khứ, là một loại động vật lưỡng thể ở giữa đàn ông và thằng bé: lấy sự trưởng thành của đàn ông để đi quyến rũ đàn bà, sau đó lại mượn sự ấu trĩ của thằng bé để phủi sạch toàn bộ trách nhiệm.

Cuộc sống tuyệt vời nhất, chính là từ trong hầm tối bước ra ngoài, đứng dưới ánh mặt trời một lần nữa. Cả đời tự nhốt mình trong bóng đêm, hay cả đời đứng dưới ánh mặt trời, đều là một sự bi thương.

Tình yêu tuyệt vời nhất cũng tương tự như vậy. Đó phải là tình yêu trải qua hỗn loạn rồi tụ hợp.

Tình yêu luôn luôn đơn điệu hoặc lúc nào cũng hỗn loạn rối bời đều mang bên trong một mầm bệnh có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Thế giới ngoài kia quá rực rỡ muôn màu, người nào chưa từng bị nó mê hoặc quyến rũ, thì mãi mãi cũng không thể hiểu nổi ý nghĩa của duyên phận và sự ổn định là thế nào.Hai người yêu nhau, cần phải đi chung một con đường, cần phải có chung một số phận.

Cho dù số phận ấy có ra sao thì đây cũng vẫn là một điều hạnh phúc.Khi ta còn trẻ, có thể không có thứ gì, chỉ có tình yêu là không thể không có. Khi tuổi đã về già, thứ gì cũng có thể mất đi, duy chỉ có tình yêu là không thể biến mất. Thứ quý giá nhất trong đời người chính là duyên phận.

Tôi không sống ở Thiên Đường, cũng chẳng sống ở Địa Ngục.

Tôi không lên nổi Thiên Đường, cũng chẳng xuống nổi Địa Ngục.

Chỉ vĩnh viễn sống ở bên cạnh Thiên Đường.

Chỉ cách Thiên Đường một chút xíu, nhưng cũng chỉ cách Địa Ngục có một chút xíu.



( “Bên cạnh thiên đường” -Quản Ngai )
4613 ngày trước · Bình luận · Loan tin ·  
được loan tin bởi annt , Huong8x7 người nữa
ntvim88
123nono
14 năm trước· Trả lời
nazimem
123nono
14 năm trước· Trả lời
h2o
h2o
123nono
14 năm trước· Trả lời
Website liên kết