Ghi chép của haithanhhcmpt
bàn tay không dám chạm bàn tay
anh nhớ những buổi chiều
mình nằm bên nhau trong gian gác nhỏ
chờ nghe mưa
anh tự hỏi mình hồi đó hai đứa yêu nhau chưa?
thành phố những ngày hơi buồn
anh đi hoài không hết
những bước chân dần dà cũng mệt
anh thấy mình già đi
chuyện tình của hai đứa mình cũng già đi
chưa bắt đầu mà đã già đi
nghĩ cũng buồn cười
tụi mình đâu còn trẻ nữa
đâu còn trẻ để chơi trò lần lữa
để rồi hai đứa đều buồn
buồn nên thấy mọi thứ chẳng bình thường
bàn tay không dám chạm bàn tay
em thở dài không nói gì nhưng anh biết
có lẽ rằng em nghĩ anh gay...
có những ngày mọi thứ tựa mây bay.